Một tiếng hừ lạnh đột ngột truyền ra, ba nô lệ cấp Vực Chủ cấp tốc xông đến từ phía sau.
Những nô lệ này vốn bị giam trong nhà tù dưới lòng đất ở khách sạn Ngũ Táng, không biết vì nguyên nhân gì trốn thoát được, hiện giờ kể cả nô lệ cấp Vực Chủ đều đã trốn ra, xem ra hộ vệ của khách sạn không phải bị giết, chính là bị khống chế, tạm thời không thể thoát thân được.
“Tránh ra!” Một võ giả cấp Vực Chủ trong đó có vẻ mặt ác lạnh, con mắt nhìn chăm chú vào mấy người Hoành Táng Mạc, đây là cơ hội duy nhất của bọn họ, tuyệt đối không cho phép làm lỗi.
“Đáng chết!” Mấy người Hoành Táng Mạc, Quy Táng Viêm hơi biến sắc, giữa bọn họ và cấp Vực Chủ còn cách một đại cảnh giới, huống hồ còn là ba cấp Vực Chủ, cho dù có thể chiến đấu vượt cấp, bọn họ đều rất khó bảo đảm mình nhất định sẽ thắng.
Huống hồ những nô lệ này có một luồng hung hãn không sợ chết, càng thêm đáng sợ hơn võ giả bình thường.
Bọn họ đã bị ép lên đường cùng, chỉ có liều lĩnh đánh cuộc mới có một đường sống.
Đối thủ như vậy, không thể nghi ngờ là đáng sợ nhất.
Rầm!
Một võ giả cấp Vực Chủ dùng bàn tay to đè xuống, nguyên lực ngưng tụ thành chưởng ấn, định trực tiếp trấn áp ba người.
Mấy người Hoành Táng Mạc, Quy Táng Viêm lập tức cảm thấy trên người truyền đến một luồng lực lớn, gân xanh nổi lên trên trán.
“Cút!”
Một tiếng gầm giận dữ truyền ra từ trong miệng Quy Táng Viêm, lúc này hắn đã lửa giận thiêu đốt, là thiên kiêu, đâu có thể để cho một đám nô lệ trấn áp được.
Ngay sau đó, một thanh chiến đao xuất hiện trong tay hắn, ầm ầm chém ra, một ánh đao hỏa diễm cực kỳ khủng khiếp phóng lên cao.
Ầm rầm!
Chưởng ấn kia bị chắn giữa không trung, thậm chí mơ hồ còn xuất hiện vết rách.
“Đi!”
Quy Táng Viêm mượn dùng lực phản chấn, cùng với đám người Hoành Táng Mạc, Vân Táng Kiêu lao ra ngoài khách sạn Ngũ Táng.
Rắc rắc!
Dưới công kích của bọn họ, vách tường xung quanh vốn giống như đậu hũ, trực tiếp đụng nát, mấy người nháy mắt xông ra ngoài.
“Còn định chạy!” Sát ý bộc phát ra trong mắt một võ giả cấp Vực Chủ, cầm một thanh chiến kiếm trong tay, thi triển chiến kỹ đánh về phía mấy người.
“Không được giết bọn họ!” Một cấp Vực Chủ khác quát to.
“Không cần nương tay, vài đứa này chính là thiên kiêu của gia tộc Ngũ Táng, nương tay vốn không ngăn cản được chúng.” Tên cấp Vực Chủ kia lạnh giọng nói.
Rầm!
Chiến kỹ của hắn hóa thành từng bóng kiếm, trong đó ẩn chứa lực lượng lĩnh vực bao phủ về phía mấy người Hoành Táng Mạc, định kéo bọn họ vào bên trong lĩnh vực.
Tên cấp Vực Chủ thứ ba nhằm thẳng sang bên chỗ Vương Đằng, mới vừa rồi thấy Vương Đằng ra tay, bọn họ biết rõ thực lực của thanh niên trước mắt này cực kỳ không tầm thường, do đó không hề dám chậm trễ, trực tiếp thi triển ra chiến kỹ và lực lượng lĩnh vực.
Tên võ giả cấp Vực Chủ này cầm chiến phủ trong tay, chính là một võ giả giống như người gấu, toàn thân mọc lông tóc tối đen, có vẻ cực kỳ thô kệch và hung ác.
Ầm rầm!
Võ giả cấp Vực Chủ tộc Hùng Nhân chém ra một rìu, một ánh rìu màu vàng đất khủng khiếp giống như rợp trời ngập đất chém từ bên trên xuống, giờ phút này trần bằng sắt của khách sạn ầm ầm mở tung, công kích còn chưa hoàn toàn buông xuống đã không chịu nổi.
Đây là chỗ đáng sợ của cấp Vực Chủ!
Thật ra các loại nguyên liệu xây dựng lên khách sạn Ngũ Táng đã xem như cực kỳ chắc chắn, nhưng ở dưới công kích như vậy lại vẫn giống như giấy mỏng, cả tòa nhà đều đang rung chuyển, khách sạn xa hoa vô cùng này đang ầm ầm sụp đổ.
Hai người Y Táng Tâm Nặc và Thủ Táng Thải Vân cũng ở trong phạm vi bao phủ của ánh rìu này, ánh rìu trầm trọng lại sắc bén khiến cho sắc mặt các nàng vô cùng nghiêm trọng, càng quan trọng hơn là trong công kích này đã hình thành lên một tràng vực, đang chụp xuống ngay đầu bọn họ.
Hai nàng đã không còn quan tâm được đến việc khách sạn Ngũ Táng bị hủy, liếc nhìn nhau, đồng thời bộc phát ra công kích, trong đó cũng ẩn chứa lực lượng lĩnh vực, nghênh đón lấy.
Ầm rầm!
Công kích của hai bên va chạm giữa không trung, phát ra từng trận nổ vang.
Cấp Vực Chủ kia biến sắc, công kích do hắn toàn lực thi triển đã bị chặn lại.
“Đi!”
Y Táng Tâm Nặc quát khẽ một tiếng, né trách tảng đá lớn đang rơi xuống, lao ra bên ngoài.
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, đi ra theo.
Cuối cùng ba võ giả cấp Vực Chủ kia không ngăn cản bọn họ, mấy người lập tức xuất hiện ở bên ngoài khách sạn sụp xuống.
Mà lúc này, võ giả bên trong khách sạn mới ào ào phản ứng kịp, lập tức vội vã phân tán ra, vốn không dám ở lại đây thêm nữa.
Võ giả ở đây tự nhiên đều có thực lực trên cấp Vũ Trụ, nhưng không phải thực lực của mỗi người đều có thể chống lại được với những nô lệ này.
Đừng tưởng rằng là nô lệ thì thực lực không mạnh!
Hoàn toàn chính bởi vì bọn họ là nô lệ, cho nên thực lực và sự quả quyết đều vượt qua võ giả bình thường.
Vài võ giả cấp Vực Chủ kia có sắc mặt khó coi, bọn họ vốn không để ý đến những võ giả khác, trực tiếp nhằm vào đám người Hoành Táng Mạc.
Ầm rầm!
Cả khách sạn Ngũ Táng cuối cùng sụp xuống, hóa thành một đống tro tàn, bắn lên mảng lớn bụi bặm.
Ở bên ngoài khách sạn Ngũ Táng, bóng đêm sâu lắng, có từng bóng người lao ra từ xung quanh khách sạn Ngũ Táng, rơi vào trong cảnh hỗn loạn!
Tu! Tu! Tu…
Đúng vào lúc này, từng trận tiếng cảnh báo chói tai vang vọng ở trên không hành tinh Ngũ Táng, khiến cho tất cả mọi người rơi vào trong ngạc nhiên.
Đợt trước chưa dứt, đợt sau lại vang lên!
“Có chuyện gì vậy?”
Đám người Hoành Táng Mạc có sắc mặt nghiêm trọng, nhìn vào trong trời đêm, đồng tử lập tức co rụt lại.
Vương Đằng đứng khoanh tay trong hư không, cũng ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi hơi kinh ngạc.
Chỉ thấy trên không hành tinh Ngũ Táng lại xuất hiện vài chiếc phi thuyền vũ trụ khổng lồ, lấy thị lực của hắn, xuyên qua khoảng cách mấy ngàn kilomet không phải việc khó khăn gì, lập tức đã nhìn thấy được dấu hiệu ở trên những chiếc phi thuyền này.