Hiện giờ bọn họ không trốn thoát, chỉ có thể cùng với hành tinh Ngũ Táng có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.
“Được, thời gian mười ngày! Chúng ta có thể chờ đợi được, nhưng dù sao ngươi cũng nên nói cho chúng ta biết, rốt cuộc chuẩn bị giải quyết chuyện này như thế nào chứ, chúng ta có quyền được biết.” Một võ giả cấp Giới Chủ trầm giọng nói.
“Không thể trả lời.” Y Táng Bạch liếc nhìn đối phương, nói.
Sắc mặt của cấp Giới Chủ kia khó coi, định nổi giận, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Vân Táng Ưng ở bên cạnh, hắn lại cố gắng áp chế xuống, nói: “Chẳng lẽ ở trong này còn có bí mật nào đó không thể cho ai biết, cần giấu giếm mọi người như thế sao?”
“Ta đã nói, chúng ta sẽ giải quyết việc này, các ngươi chỉ cần phối hợp là được.” Y Táng Bạch thản nhiên nói: “Lời ta nói đến thế, nếu các ngươi định náo loạn tiếp, vậy đừng trách gia tộc Ngũ Táng chúng ta không khách khí.”
Sắc mặt của mọi người đều không được đẹp, nhưng bọn họ nghe ra được giọng điệu kiên quyết của Y Táng Bạch, không tiện nói thêm gì nữa, nói vài câu hình thức rồi đều không cam lòng tản đi.
Hai người Y Táng Bạch, Vân Táng Ưng nhìn thấy đám người Vương Đằng ở nơi xa, vẫy tay với bọn họ.
Mấy người Vương Đằng lập tức nghênh đón.
“Bái kiến hai vị tộc trưởng!” Vương Đằng khẽ hành lễ nói.
“Hàn tiểu hữu, khiến ngươi chê cười.” Y Táng Bạch nói.
“Chẳng qua chỉ là vài người nhát gan thôi, không đáng nhắc đến, ta tin tưởng vài vị tộc trưởng đã có biện pháp giải quyết.” Vương Đằng cười nói.
“Không lừa gạt ngươi, hiện giờ chúng ta đã rơi vào trong thế giằng co, đối phương không chịu để yên.” Y Táng Bạch nhìn xung quanh, cười khổ nói.
“Hả? Bọn họ có thể đưa ra yêu cầu gì?” Vương Đằng hỏi.
“Bọn họ kêu chúng ta vô điều kiện thả thanh niên sừng cong màu đen kia, sau đó mở hành tinh Ngũ Táng ra cho bọn họ, cho dù như thế nào chúng ta đều không thể đáp ứng việc này được.” Y Táng Bạch nói.
“Bọn họ đây là định xơi tái hành tinh Ngũ Táng.” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, cảm thán nói.
Trong tinh không.
Trong chiếc phi thuyền vũ trụ vĩ đại kia của hạm đội chỗ đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu.
Một thiếu niên thoạt nhìn tuổi không lớn đứng trong phòng điều khiển chính của phi thuyền, thông qua mô phỏng toàn cảnh nhìn hành tinh Ngũ Táng trước mắt.
“Còn có bao nhiêu thời gian?” Một giọng nói bình thản đến cực hạn truyền ra từ trong miệng thiếu niên kia.
“Bẩm báo đại nhân, dựa theo phán đoán của chúng ta, đại khái còn thời gian ba ngày!” Giới Chủ Hỏa Diệm khi trước đối diện với gia tộc Ngũ Táng, giờ phút này đang cực kỳ cung kính nói với thiếu niên.
“Ba ngày sao!” Thiếu niên thì thào tự nói, gật đầu nói: “Tiếp tục đàm phán với bọn họ đi, cho đến khi bọn họ đáp ứng mới thôi.”
“Dạ!” Giới Chủ Hỏa Diệm lên tiếng, lại chần chừ nói: “Bên chỗ Hắc Sơn Lãi…”
“Không cần lo lắng, chắc gia tộc Ngũ Táng đã nhận thấy được điều gì, bằng không sao sẽ trước ngạo mạn sau cung kính được, bọn họ không dám làm gì Hắc Sơn Lãi cả.” Thiếu niên thản nhiên nói.
“Ta đã rõ!” Ánh mắt Giới Chủ Hỏa Diễm lóe lên, gật đầu nói.
“Đi đi!” Thiếu niên nói.
Giới Chủ Hỏa Diệm lại cung kính cúi người thi lễ một lần nữa, lùi xuống.
Đợi sau khi Giới Chủ Hỏa Diệm lùi xuống, toàn bộ phòng điều khiển chính rộng mở trở nên cực kỳ yên tĩnh, bốn phía đều là cảnh tượng trời sao được mô phỏng toàn cảnh ra, u ám mà thâm thúy, chỉ có một mình thiếu niên đứng khoanh tay ở trong đó.
“Hồn trưởng lão!” Một lát sau, thiếu niên mở miệng nói: “Cấp Bất Hủ mạnh nhất của gia tộc Ngũ Táng đạt đến cảnh giới gì?”
“Chỉ là cấp Bất Hủ phong hầu mà thôi!” Một giọng nói già nua truyền đến từ bốn phía, không nhìn thấy người, chỉ nghe thấy giọng nói.
“Cấp Bất Hủ phong hầu sao? Nội tình của gia tộc Ngũ Táng còn tạm được.” Thiếu niên bình tĩnh nói.
Cho dù trong miệng nói còn tạm được, nhưng sắc mặt của hắn lại không hề biến hóa gì, giống như chưa hề coi trọng cấp Bất Hủ phong hầu.
“Gia tộc Ngũ Táng đã xuống dốc rồi, gia tộc Ngũ Táng trước kia là một chỉnh thể, đó mới là tồn tại mạnh mẽ tung hoành tinh không.” Giọng nói già nua chậm rãi nói.
“Hả, gia tộc Ngũ Táng còn có lịch sử như vậy?” Thiếu niên kinh ngạc hỏi.
“Đó là chuyện của hơn một kỷ nguyên trước.” Giọng già nua nói: “Năm đó gia tộc Ngũ Táng từng có một vị thiên kiêu nổi bật xuất sắc, trong cơ thể sinh ra năm đại thế giới Giới Chủ, có thể nói là vô địch trong cấp Giới Chủ, sau này hắn tăng lên cấp Bất Hủ, trực tiếp đó là tồn tại cấp Bất Hủ tôn giả, kinh động bốn phương, kể cả công ty vũ trụ hư cấu, liên minh lính đánh thuê vũ trụ, ngân hàng vũ trụ những tồn tại khổng lồ này đều quăng ra cành ô liu về phía hắn, cho địa vị cao cùng với của cải tài nguyên vô tận, ghen chết người khác.”
“Trong cơ thể sinh ra năm đại thế giới Giới Chủ! Cấp Bất Hủ tôn giả!” Trên khuôn mặt vô cùng bình tĩnh kia của thiếu niên cuối cùng đã lóe lên một tia kinh dị, nói: “Về sau thế nào?”
“Sau này hắn đều từ chối, vẫn chưa hề gia nhập vào tổ chức nào, ngược lại một mình quay trở về nơi hắn sinh ra, cũng chính là cương vực U Phù này, sáng lập ra hành tinh Ngũ Táng!” Giọng nói già nua tiếp tục nói.
“Hắn lại từ chối.” Thiếu niên kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, hắn từ chối, đó là một thiên kiêu có tham vọng vĩ đại, hắn muốn dựa vào thực lực của bản thân để tăng lên cấp Chân Thần! Không muốn bị trói buộc!” Giọng nói hơi già nua cảm thán, nói.
“Không có bất cứ căn cơ gì, có thể tăng lên cấp Bất Hủ tôn giả đã là tạo hóa lớn lao, lại định đạt đến Chân Thần, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.” Thiếu niên nói.
“Năm đại thế giới Giới Chủ tự nhiên thật mạnh mẽ, nhưng tăng lên cấp Bất Hủ cũng trở nên thật khó khăn, tăng lên cấp Chân Thần đã khó lại càng khó, do đó cuối cùng hắn ngã xuống, gia tộc Ngũ Táng cũng không có ai có được loại thiên phú kia của hắn.” Giọng nói già nua nói.
“Vì sao? Thiên phú nên có thể kế thừa mới đúng chứ?” Thiếu niên tò mò hỏi.