Trong ánh mắt hoảng sợ của tất cả mọi người, nguyên thú cấp Bất Hủ bị chia làm hai nửa!
Một màn này quá rung động, cũng quá mức đột nhiên, những người khác căn bản không kịp phản ứng.
Đây là nguyên thú cấp Bất Hủ đó!
Lại bị một võ giả cấp Vũ Trụ chém thành hai nửa, khiến người ta khó có thể tin.
Trong mắt Vương Đằng cũng lộ ra vẻ chấn động, thanh chiến kiếm này quá mạnh, quả nhiên chứa đựng uy lực có thể giết chết nguyên thú cấp Bất Hủ sao?
Hắn ánh mắt càng thêm nóng rực, cmn đừng có dùng nữa, đó là của hắn.
Nhưng không dùng chiến binh nguyên năng, lại không giải quyết được nguyên thú cấp Bất Hủ, cũng rất mâu thuẫn.
“Thật mạnh!” Viên Cổn Cổn rung động nói: “Vương Đằng, chiến binh nguyên năng này tuyệt đối chứa đựng chiến kỹ công kích của võ giả cấp Bất Hủ.”
“Ừm.” Vương Đằng khẽ gật đầu, hắn vẫn luôn mở ‘đôi mắt Chân Thị’, sớm đã nhìn thấy trong bóng kiếm có chứa vật chất bất hủ, có thể tạo thành uy hiếp rất lớn đến nguyên thú cấp Bất Hủ.
Nơi xa, vẻ mặt mấy người Quy Táng Viêm lại nghiêm trọng vô cùng, trong lòng kinh hãi, bọn họ không hiểu gì về chiến binh nguyên năng, nhìn thấy thiếu niên Hắc Sơn vương tộc một kiếm chém nguyên thú cấp Bất Hủ thành hai nửa, mắt cũng suýt trừng ra ngoài.
Thật là đáng sợ!
Thiếu niên Hắc Sơn vương tộc đó rốt cuộc là làm sao làm được?
Quy Táng Viêm đột nhiên có hơi may mắn, khi nhìn thấy nguyên thú cấp Bất Hủ, hắn nghĩ tới ghi chép trong gia tộc, rất muốn động thủ.
Nhưng giờ phút này, hắn đột nhiên may mắn bản thân không gấp gáp động thủ, nếu không thì tuyệt đối phải nhận lấy một kiếm kinh khủng của thiếu niên Hắc Sơn vương tộc.
“Không tốt!”
Nghĩ đến đây, nội tâm Quy Táng Viêm đột nhiên run lên, nguyên thú cấp Bất Hủ bị giết, chẳng phải mang ý nghĩa...
Vẻ mặt hắn trở nên nóng nảy vô cùng, ánh mắt nhìn về phía bốn ngọn núi Ngũ Hành khác, hắn đã gửi tin cho người của bốn gia tộc lớn khác, vì sao bọn họ vẫn chưa xuất hiện?
“Chuyện này!” Vương Đằng nhìn nguyên thú cấp Bất Hủ phía trước, mắt đột nhiên trừng lớn, dường như đã nhận ra điều gì.
Lúc thân thể nguyên thú cấp Bất Hủ chưa hở ra, cho dù là ‘đôi mắt Chân Thị’ đạt đến Chân cấp của Vương Đằng, cũng không thể nhìn thấu hoàn toàn, nhưng bây giờ thân thể cấp Bất Hủ đã hở ra, Vương Đằng đã thấy được vài thứ khác biệt.
“Sao thế?” Viên Cổn Cổn hỏi.
Vương Đằng không trả lời, mở ra ‘đôi mắt Chân Thị’ đến cực hạn, hắn thấy được vô số quy tắc tạo thành phù văn đan vào cùng nhau, đẩy ra tầng tầng biểu tượng, nhìn thẳng đến bí ẩn ở nơi sâu nhất.
“Không đủ!”
Vẻ mặt hắn nghiêm trọng, trong lòng lại không khỏi có hơi nôn nóng, chỉ có thể dùng thuộc tính trắng thêm điểm, tăng cấp cho ‘đôi mắt Chân Thị’.
Thuộc tính trắng bắt đầu điên cuồng giảm xuống, thuộc tính ‘đôi mắt Chân Thị’ thì lại nhanh chóng tăng lên.
Trong chớp mắt, một dòng nước ấm tiến vào trong hai mắt Vương Đằng, làm ánh sáng vàng kim trong mắt hắn càng thêm hừng hực, tựa như hai hằng tinh giấu trong đôi mắt mắt, tách ra ánh sáng vô tận.
‘Đôi mắt Chân Thị’: 10000/10000 (Chân cấp);
Trong nháy mắt, thuộc tính trắng của Vương Đằng đã tiêu hao mười vạn điểm.
Đối với hắn bây giờ mà nói, mười vạn điểm giá trị thuộc tính, có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
Nhưng sau khi đạt tới Chân cấp viên mãn, Vương Đằng lại cảm giác không thể đột phá nữa, muốn đột phá cảnh giới phía sau, cần tăng lên cảnh giới của bản thân.
Trước kia chưa từng xuất hiện loại tình huống này, đây là lần đầu tiên.
Nhưng những thuộc tính lại từng xuất hiện, ví dụ như thuộc tính tinh thần, thuộc tính bản nguyên, vân vân, đều có một cực hạn, nhất định phải đột phá đến cảnh giới nào đó, những năng lực này mới có thể tiếp tục tăng lên.
Điều này nói rõ lên một vấn đề, có vài năng lực càng đến hậu kỳ, càng khó tăng lên, tồn tại đủ loại hạn chế.
Cũng có lẽ là vì năng lực quá mạnh, không có cảnh giới tương ứng chống đỡ, sẽ tạo thành sụp đổ cho thân thể.
Vương Đằng không nghĩ nhiều, lúc này sau khi ‘đôi mắt Chân Thị’ của hắn đạt tới Chân cấp viên mãn, lập tức cảm giác được biến hóa trước mắt, mọi thứ đều trở nên rõ ràng, phù văn quy tắc xen lẫn trong cơ thể nguyên thú cấp Bất Hủ càng bị hắn bóc ra nhẹ nhàng, bày biện ra bản chất.
“Đệt!” Vương Đằng con mắt nổi lên, lập tức xổ ra một câu chửi thề.
Nội tạng Bất Hủ!!!
Giờ phút này, hắn rốt cuộc hiểu rồi!
Nguyên thú cấp Bất Hủ trước mắt này chính là một loại nội tạng Bất Hủ!!!
Vì sao Vương Đằng tiến vào không gian trong cơ thể nó cũng không tìm được gì, bởi vì bản thân nó, cả người nó chính là một trái tim bất hủ!
Chẳng qua là vì một vài nguyên nhân đặc biệt, nguyên lực ngưng tụ, mới làm nó hình thành bộ dạng như thế, ở bên ngoài căn bản nhìn không ra bản chất của nó.
Mọi chuyện đều đã hiểu, Vương Đằng bừng tỉnh đại ngộ.
Nhưng hắn không mảy may thả lỏng, cmn trái tim bất hủ bị chém thành hai nửa, phá kiểu gì vậy?
Sẽ không hỏng đấy chứ?
Nội tâm Vương Đằng hơi căng thẳng, mặc dù hắn đã đạt được thiên phú ‘Ngũ Hành Thần Tàng’, nhưng đây dù sao cũng là nội tạng Bất Hủ cường giả cấp Bất Hủ để lại, không chừng có thể tăng lên thiên phú ‘Ngũ Hành Thần Tàng’ của hắn, cứ như vậy bị người đánh hỏng, thực sự có hơi đáng tiếc.
Nhưng vào lúc này, tình huống làm người khác ngoài ý muốn xuất hiện.
Đồng tử Vương Đằng co lại.
Thân thể vỡ thành hai mảnh của nguyên thú cấp Bất Hủ vậy mà đang nhanh chóng khép lại, không đến một lát đã khôi phục nguyên dạng.
“Sao có thể?” Sắc mặt thiếu niên Hắc Sơn vương tộc khó coi, tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, hắn toàn lực kích phát chiến binh nguyên năng, thế mà không thể giết chết nguyên thú cấp Bất Hủ trước mắt.
Ánh mắt Quy Táng Viêm sáng lên, nhưng vẻ mặt rất nhanh lại nghiêm trọng lên, cũng không biết nên vui vẻ, hay là nên lo lắng.
Bảo vệ được nội tạng cấp Bất Hủ!
Thực lực nguyên thú cấp Bất Hủ mạnh mẽ cỡ nào, căn bản không phải thứ bọn họ có thể chống lại.
Gàooo!
Đột nhiên, nguyên thú cấp Bất Hủ mở ra miệng lớn, phát ra một tiếng gào thét đinh tai nhức óc, quanh quẩn trong khắp đất trời.