Ánh mắt Vương Đằng nhìn chằm chằm nơi nổ tung ở phía trước, thiếu niên của Hắc Sơn vương tộc đó cứ bị hắn hại chết như vậy sao?
Thật sự đơn giản như vậy sao?
Thực ra điều này không hề đơn giản, nếu không có thủ đoạn của hắn, căn bản không hại được thiếu niên Hắc Sơn vương tộc, dù sao thủ đoạn của đối phương cũng đặc biệt, đến cả nguyên thú cấp Bất Hủ cũng có thể chém thành hai nửa.
Thủ đoạn như vậy, đến cả những thiên kiêu cấp Bất Hủ của học viện tinh không cũng không thể làm được.
Nhưng không biết tại sao, Vương Đằng luôn cảm thấy đối phương sẽ không chết dễ dàng như vậy.
Đột nhiên, vẻ mặt của hắn thay đổi.
Chỉ thấy trên bầu trời ở phía xa, không gian đột nhiên chấn động, một bóng người cực kỳ nhếch nhác lao ra, đó chính là thiếu niên của Hắc Sơn vương tộc.
Bộ chiến giáp cấp Bất Hủ màu vàng hắn mặc, lúc này phía trên chiến giáp đã có thêm một số vết xước, nhưng rất nhanh đã khép lại, hồi phục như ban đầu.
Thiếu niên của Hắc Sơn vương tộc phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt u ám đến cực hạn, ánh mắt nhìn chằm chằm năm con nguyên thú cấp Bất Hủ ở phía xa.
“Hắn chưa chết!!”
Mọi người đã chú ý đến sự xuất hiện của thiếu niên Hắc Sơn vương tộc kia, trong miệng lập tức phát ra tiếng kinh ngạc.
Quá khó tin!
Hắn vậy mà lại có thể chạy thoát được sự tấn công của năm con nguyên thú cấp Bất Hủ, sao hắn lại làm được?
Vừa rồi hầu hết bọn họ đều cho rằng hắn chắc chắn sẽ chết, bây giờ đối phương lại sống sót trở ra, vượt ra khỏi dự đoán của tất cả mọi người.
“Thủ đoạn không gian sao!” Vương Đằng híp mắt lại, vừa rồi hắn cảm nhận được không gian xung quanh thiếu niên của Hắc Sơn vương tộc xuất hiện một tia dao động.
Dưới tình huống đó, thì e là cũng chỉ có thủ đoạn không gian mới có thể khiến hắn di chuyển một cách yên ổn.
Nhưng trong ‘Đôi mắt Chân Thị’ của Vương Đằng, lại không hề phát hiện trong cơ thể thiếu niên Hắc Sơn vương tộc có hơi lực không gian nào, nếu đối phương có thiên phú không gian, thì hắn không thể nào không phát hiện được.
Cho nên chỉ có một khả năng, trên người đối phương có bảo vật nào đó ẩn chứa thủ đoạn không gian.
“Vương Đằng, có phải vừa rồi hắn đã sử dụng thủ đoạn không gian không?” Viên Cổn Cổn nói.
“Đúng!” Vương Đằng gật đầu.
“Nội tình của Hắc Sơn vương tộc này quá sâu, vậy mà lại chuẩn bị bảo vật ẩn chứa thủ đoạn không gian cho thiếu niên đó!” Viên Cổn Cổn cũng đoán được đối phương có thể có bảo vật không gian, không khỏi thở dài nói.
Vừa là chiến binh nguyên năng, vừa là bảo vật không gian, đến cả nó cũng có hơi đỏ mắt.
Phải biết rằng, giá trị của bảo vật không gian không kém hơn chiến binh nguyên năng chút nào, thậm chí còn quý giá hơn chiến binh nguyên năng một chút.
Nguyên liệu chế tạo chiến binh nguyên năng dù có quý giá, nhưng có thể quý hơn nguyên liệu chế tạo bảo vật không gian sao?
Thứ quý hiếm nhất trong vũ trụ chính là bảo vật loại không gian và thời gian, hai thứ này cực kỳ ít ỏi, cho dù là võ giả cấp Giới Chủ thì cũng khó mà gặp được.
“Quá lãng phí rồi, sao hắn có thể tùy tiện sử dụng đồ của ta.” Vương Đằng nghiến răng tức giận nói.
“...” Viên Cổn Cổn lập tức hoang mang.
Từ khi nào đã thành đồ của ngươi rồi?
Sửng sốt một lát, nó mới hoàn hồn lại, không khỏi có hơi cạn lời.
Tên này quá vô liêm sỉ rồi!
Vậy mà lại coi bảo vật của người ta thành đồ của mình, còn có ai vô liêm sỉ hơn hắn sao? Trâng tráo đến cực hạn!
Lúc này đám người Hoành Táng Mạc ở một bên, nghe thấy lời nói của Vương Đằng, khóe miệng cũng không nhịn được giật giật.
Đúng là người không biết xấu hổ!
Sao cứ cảm thấy Hàn Chú này càng ngày càng giống nghị viên Vương Đằng đó vậy?
Đúng rồi, nghị viên Vương Đằng đó đã đi đâu?
Ánh mắt của bọn họ quét qua không trung, nhìn phân thân của Vương Đằng ở phía xa, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng tính cách của hai người này hơn giống nhua mà thôi.
Thiếu niên Hắc Sơn vương tộc cúi đầu nhìn khối ngọc thạch trong tay, vẻ mặt vô cùng khó coi, lại sử dụng mất một thủ đoạn giữ mạng.
Đau lòng quá!
Cho dù là hắn, thì lúc này cũng đang rỉ máu trong lòng, vô cùng nhức nhối.
Những thủ đoạn này, đều là do hắn góp nhặt lại suốt những năm qua, bây giờ trong một lúc đã sử dụng nhiều như vậy.
Hết lần này tới lần khác vẫn chưa lấy được gì.
Đến bây giờ cả hình bóng nội tạng của năm con Bất Hủ kia cũng không nhìn thấy, cái này có nhầm không vậy!
Nỗ lực không có kết quả, cấp bậc đau lòng trong nháy mắt đã tăng lên cấp chín!
“Này, ngươi đừng dùng những bảo vật này nữa được không hả, ngươi căn bản không phải là đối thủ của năm con nguyên thú cấp Bất Hủ kia, dũng cũng chỉ lãng phí, chi bằng giữ lại cho ta đi!” Lúc này một giọng nói truyền tới từ phía xa.
Vẻ mặt của thiếu niên Hắc Sơn vương tộc đen thui lại, tức đến mức suýt nữa phu ra một ngụm máu, ánh mắt hung dữ nhìn về phía Vương Đằng.
Tên khốn này hại hắn thảm như vậy cũng thôi đi, vậy mà còn nhìn vào bảo vật của hắn.
Đúng là hiếp người quá đáng!
Gào!
Lúc này năm con nguyên thúc cấp Bất Hủ cũng đã phát hiện ra thiếu niên Hắc Sơn vương tộc vẫn chưa chết, năm đôi mắt hung tợn đưa mắt nhìn tới.
“Mẹ nó, xong chưa vậy hả, sao các ngươi không đi tìm hắn đi.” Trái tim của thiếu niên Hắc Sơn vương tộc nhảy lên một cái, vô cùng tức giận chỉ vào Vương Đằng nói.
Nguyên thú cấp Bất Hủ hệ hỏa kia dường như cuối cùng cũng chú ý tới Vương Đằng, ánh mắt quét tới, há miệng phát ra tiếng gầm thét.
Gào!
“Mẹ nó!” Vương Đằng sợ hết hồn, lập tức nhảy lùi về phía sau.
Đám người Hoành Táng Mạc: “...”
“Cho ngươi buông thả này, bây giờ bị phát hiện rồi.” Viên Cổn Cổn tức giận nói.
“Khụ khụ, sao ta biết được là nó vẫn chưa quên ta chứ, không phải bảo nguyên thú đều rất ngốc sao?” Vương Đằng vô tội nói.
“Dù bọn nó có ngốc thì cũng không lập tức quên ngươi đâu.” Viên Cổn Cổn thật sự bất lực mắng mỏ, rốt cuộc tên này đang nghĩ gì vậy.
“Ta đã đi ra khỏi phạm vi của Ngũ hành sơn, nó vẫn đuổi tới, đây là phạm quy.” Vương Đằng kêu oan nói.