Nghị viên Vương Đằng kia rốt cuộc đang làm cái gì ở bên trong đó?
Giờ đã là ngày cuối cùng rồi, nếu còn không đi ra, cửa vào đất tổ sẽ đóng lại, lần sau đi ra sẽ phải chờ một ngàn năm nữa.
Chẳng lẽ đối phương định an cư ở bên trong đó sao?
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Công tước Á Hằng của đế quốc Lonlapa mang theo Shelly rời khỏi phi thuyền, nhìn về phía vết nứt không gian.
Pilsen của đoàn đạo tặc tinh không Hồng Long cũng mang theo Xích Y đi ra, đều nhìn về phía vết nứt không gian chỗ đất tổ Ngũ Táng.
“Sao Nghị viên kia còn chưa đi ra vậy?” Xá Ác và Tả Cổ của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu đi ra, không kiên nhẫn nói.
“Nghị viên Vương Đằng này thật sự khiến cho chúng ta đợi lâu.” Bích Xuân Nhu của đảo Bích Thiên mang theo thiếu nữ kia đi xuống phi thuyền, khẽ cười nói.
“Hắn sẽ không xảy ra điều gì ngoài ý muốn nên không đi ra được đấy chứ?” Có một lão mập đi ra từ trên phi thuyền vô cùng xa hoa của thành Kim Cực, cười tủm tỉm nói.
“Kim Hồng Tài, ngươi đây có được tính là đang nói xấu sau lưng vị Nghị viên kia không.” Bích Xuân Nhu lườm hắn.
“Khụ khụ, chỉ tùy tiện nói mà thôi, chỉ tùy tiện nói mà thôi.” Kim Hồng Tài ho khan nói.
“Cha, Nghị viên Vương Đằng kia thật sự khủng khiếp, ngươi nhất định đừng đắc tội hắn, con trai ngươi không chống đỡ nổi đâu.” Tiểu mập mạp ở sau lưng Kim Hồng Tài lẩm bẩm nói.
“…” Kim Hồng Tài.
“Ha ha ha, Kim Hồng Tài, con trai ngươi và ngươi rất giống.” Xá Ác ở nơi xa không khỏi cười to nói.
“Kim Ngọc Bảo, ngươi có thể có hơi tiền đồ được không.” Thiếu nữ đứng sau lưng Bích Xuân Nhu cạn lời liếc mắt.
“Miểu Miểu, ta đây không phải sợ, là người khôn giữ mình, ngươi nói xem các vị ở đây có ai là đối thủ của Nghị viên Vương Đằng kia không?” Kim Ngọc Bảo ngây ngốc nói.
Câu nói này khiến thiên kiêu trẻ tuổi ở nơi đây đều đen mặt.
“Hừ, chúng ta chưa từng giao chiến với hắn, sao ngươi biết chúng ta không phải là đối thủ của hắn chứ, chính ngươi sợ sệt, đừng coi chúng ta cũng giống như vậy.” Tả Cổ hừ lạnh nói.
“Anh Tả Cổ nói đúng, chờ lát nữa Nghị viên Vương Đằng kia đi ra, anh Tả Cổ đánh một trận với hắn đi, đánh ngã hắn, để rạng danh cương vực U Phù chúng ta.” Kim Ngọc Bảo nói.
“…” Tả Cổ.
Cmn thằng mập này gian xảo thật!
Thiếu nữ ở sau lưng Bích Xuân Nhu không khỏi liếc mắt nhìn Kim Ngọc Bảo, tên mập này thật ngoan độc, quả nhiên không phải hạng tốt lành gì.
Chính vào lúc này, bên chỗ đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu, Giới Chủ Hỏa Diệm kia mang theo thiếu niên Hắc Sơn vương tộc rời khỏi phi thuyền.
“Tộc trưởng Hoành Táng, có một vấn đề ta muốn hỏi các ngươi.” Giới Chủ Hỏa Diệm mở miệng nói.
“Vấn đề gì?” Hoành Táng Xuyên nhìn sang, cau mày nói.
Những người khác cũng hơi sững sờ, nhìn về phía Giới Chủ Hỏa Diệm.
“Hàn Chú này là người của hành tinh Ngũ Táng các ngươi sao?” Giới Chủ Hỏa Diệm chỉ vào Vương Đằng đang đứng cạnh thế hệ trẻ tuổi của gia tộc Ngũ Táng ở nơi xa, nhàn nhạt hỏi.
Đám người Y Táng Tâm Nặc biến sắc, không khỏi lo lắng nhìn về phía Vương Đằng đang đứng bên cạnh.
Đối phương đây là người đến không có ý tốt!
Một suy nghĩ lóe lên trong lòng người của thế lực các phương, sắc mặt tương đối hăng hái nhìn về phía gia tộc Ngũ Táng.
Mỗi một thiên kiêu ở nơi đây đều có thế lực của riêng mình, có cường giả che chở, chỉ riêng Hàn Chú này lẻ loi một mình, tuy rằng được gia tộc Ngũ Táng nhờ vả tiên vào trong đất tổ, nhưng lại không phải là người của hành tinh Ngũ Táng.
Bọn họ đều biết được chuyện Hàn Chú đã đắc tội thiếu niên của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu kia từ trong miệng con em của mình, bây giờ đây đối phương chỉ đích danh tên họ, hiển nhiên định làm khó dễ, không biết gia tộc Ngũ Táng định ứng đối như thế nào?
Theo giọng nói của Giới Chủ Hỏa Diệm của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu rơi xuống, tinh không rơi vào trong im lặng ngắn ngủi.
Ánh mắt của phân thân Vương Đằng hơi nheo lại, vẻ mặt bình tĩnh liếc nhìn Giới Chủ Hỏa Diệm kia, sau đó lại nhìn thiếu niên Hắc Sơn vương tộc kia.
Giờ phút này hắn vốn không e ngại gì cả, phân thân và bản thể trao đổi, hiện giờ ở đây chẳng qua chỉ là một phân thân, kể cả bị nhằm vào đều không có vấn đề gì.
Vừa vặn cũng có thể mượn tình hình này để nhìn xem thái độ của gia tộc Ngũ Táng.
Giới Chủ Hỏa Diệm kia không để ý, một võ giả cấp Vũ Trụ, hắn vẫn chưa hề coi trọng.
Thiếu niên Hắc Sơn vương tộc lại nhếch miệng lên, cười lạnh nhìn xem phân thân Vương Đằng.
Trên mặt đám người Y Táng Tâm Nặc không khỏi hiện lên vẻ cấp thiết, nhìn về phía năm vị tộc trưởng Hoành Táng Xuyên vẫn chưa mở miệng.
Kể cả Quy Táng Viêm lúc trước luôn luôn không ưa gì Hàn Chú, lúc này cũng nhíu mày lại, một chút tức giận hiện lên trong lòng.
Hắc Sơn vương tộc định ép bọn họ đi vào khuôn khổ!
Cho dù vì danh dự gia tộc hay bởi vì trước đó Hàn Chú này đã cứu Quy Táng Thù, hắn đều không hy vọng nhìn thấy đối phương bị gia tộc Ngũ Táng bỏ rơi.
Đáng tiếc hắn giờ phút này vốn không thể chi phối quyết định của gia tộc Ngũ Táng.
Đối phương là kẻ địch mạnh như Hắc Sơn vương tộc, hắn không dám bảo đảm gia tộc sẽ đứng về phía Hàn Chú.
Lúc này sắc mặt đám người Vân Táng Kiêu, Hoành Táng Mạc cũng âm trầm, cực kỳ bực tức trong lòng.
Sau một phen tiếp xúc, bọn họ vẫn rất có ấn tượng tốt với Hàn Chú, đối phương đã trợ giúp bọn họ không ít, nếu gia tộc Ngũ Táng cứ bỏ rơi hắn như vậy, bọn họ thật sự không đành lòng.
Quy Táng Thù ở bên cạnh tỏ ra lo lắng, muốn nói lại thôi, nhưng tình huống như thế này vốn không phải nàng có thể mở miệng nói chuyện được.
Ngay dưới bầu không khí như thế, Hoành Táng Xuyên đột nhiên lấy ra một vật, ném cho phân thân Vương Đằng, cười vang nói: “Hàn tiểu hữu, đây là nửa tấm Ngũ Táng lệnh trước đó chúng ta đã hứa hẹn cho ngươi, hiện giờ nên thực hiện.”