Sau đó hai ngày dưới sự tháp tùng của đám người Y Táng Tâm Nặc, hắn quen không ít võ giả thiên tài của hành tinh Ngũ Táng, xem như cố gắng hết sức làm nghĩa vụ của Nghị viên.
Mà mấy võ giả thiên tài này đối với Vương Đằng tự nhiên cũng vô cùng sùng kính, bọn họ không ít người chính mắt nhìn thấy Vương Đằng đánh chết cường giả cấp Giới Chủ, đón một đòn của cấp Bất Hủ tôn giả, đối với hắn đương nhiên không có bất kì không phục nào, hiện giờ biết hắn là Nghị viên giám sát thế hệ trẻ tuổi của hành tinh Ngũ Táng, lại càng cảm thấy vinh dự.
Dù sao một vị thiên kiêu đứng đầu cùng thời đại như vậy làm Nghị viên giám sát đứng trên đỉnh đầu bọn họ, cho dù nói ra, cũng sẽ không có bất kì mất mặt nào, cũng rất khó khiến cho người ta có tâm lý mâu thuẫn gì.
Không giống thế lực khác của cương vực U Phù, Nghị viên giám sát đỉnh đầu bọn họ đều là võ giả cấp Giới Chủ, thực lực của loại võ giả này đương nhiên rất mạnh, nhưng chẳng qua là dùng thân phận tiền bối để áp chế bọn họ, rất nhiều võ giả sợ hãi dư thừa tôn kính đối với bọn họ, chuyện này không có gì đáng khen ngợi.
Cùng lúc đó, Vương Đằng cũng nhìn thấy hành tinh Ngũ Táng mượn việc công ty Vũ trụ hư cấu đến tuyên truyền khắp nơi, đối với chuyện này hắn chỉ mỉm cười, cũng không để ý.
Chuyện không ảnh hưởng đại cục.
Hơn nữa hành tinh Ngũ Táng cũng không lừa gạt, mượn danh nghĩa của hắn tiến hành tuyên truyền, xem như khá thức thời.
Ngoài ra hắn còn phát hiện, dường như hành tinh Ngũ Táng cố ý che giấu chuyện hắn và công ty Vũ trụ hư cấu ký kết hợp đồng thiên tài cấp Chân Thần.
Cái này có ý nghĩa.
Vốn dĩ đám người Y Táng Tâm Nặc còn có hơi lo lắng, thấy Vương Đằng cũng không để ý, mới yên tâm.
Ngày thứ ba, đám người Công tước Á Hằng luôn ở hành tinh Ngũ Táng cũng tìm cơ hội tới cửa thăm hỏi.
“ Nghị viên Vương Đằng, muốn gặp ngươi một lần cũng không dễ dàng.” Công tước Á Hằng mang theo Shelley đến, cực kỳ khách sáo cười nói với Vương Đằng.
Ánh mắt của võ giả thiên tài Shelley đế quốc Lonlapa bên cạnh có hơi phức tạp, ngay cả Công tước Á Hằng cũng khách sáo với Nghị viên Vương Đằng trước mắt như thế, cho dù hắn tự phụ hơn nữa, cũng không thể không thừa nhận bản thân kém xa đối phương.
“Thật ngại quá, sau trận chiến ấy luôn bế quan tu dưỡng, sơ suất rồi.” Vương Đằng đích thân đón bọn họ vào trong nhà, nói.
“Đúng rồi, ta mang theo một vài linh dược chữa thương qua đây, cố ý đưa cho Nghị viên Vương Đằng.” Công tước Á Hằng vung bàn tay to lên, trên mặt bàn xuất hiện ba hộp ngọc, sau khi được hắn mở ra, một mùi dược hương nồng đậm lập tức xông vào mũi.
Vương Đằng có hơi kinh ngạc, ánh mắt đảo qua, phát hiện trong ba hộp ngọc đó vậy mà đều là linh dược trên mười nghìn năm, không phải linh vật tầm thường, lúc này nói: “Thật ngại quá, thật ra thương thế của ta đã không sao rồi, không cần tiêu tốn.”
“Nghị viên Vương Đằng không cần khách sáo, cho dù đã khôi phục, những linh dược cũng vô cùng hữu ích với việc điều dưỡng thân thể, dùng nhiều một chút còn có thể phòng ngừa ám thương lưu lại, ta nghe nói Nghị viên Vương Đằng ngươi là một Tông sư luyện đan, ắt hẳn càng hiểu rõ chúng nó hơn chúng ta.” Công tước Á Hằng cười nói.
“Thật ngại quá.” Vương Đằng cười ha hả nói: “Nhưng nếu Công tước ngươi nói đến đây rồi, nếu ta không nhận lấy, thật sự có hơi không nể mặt, vậy ta từ chối thì bất kính.”
“....” Shelley.
Da mặt người này có hơi dày!
Công tước Á Hằng cũng cười ha ha, có vẻ cực kỳ vui vẻ, hai người lại hàn huyên vài câu, hắn hỏi: “Mấy ngày trước đây nhìn thấy công ty Vũ trụ hư cấu đến, không biết là vì chuyện gì?”
“Cũng không có gì, chỉ là một vài hợp tác thôi.” Vương Đằng đoán được tính toán của hành tinh Ngũ Táng, cũng rất vui lòng cho bọn họ mặt mũi, cho nên vẫn không nói cụ thể cho đối phương biết mục đích chân chính của công ty Vũ trụ hư cấu, chỉ nhàn nhạt cười, một lời cho qua.
Công tước Á Hằng thấy hắn không muốn nhiều lời, cũng không truy hỏi nữa, sau khi hàn huyên vài câu, thì tạm biệt rời đi.
Theo sau, Bích Xuân Nhu của đảo Bích Thiên, Kim Hồng Tài của thành Kim Cực cũng lần lượt đến thăm hỏi, đều tặng một vài linh dược giá trị xa xỉ.
Xem phần linh dược, Vương Đằng đều rất khách sáo đối với bọn họ, nhưng khi bọn họ hỏi mục đích đến của công ty Vũ trụ hư cấu, hắn trả lời cũng giống như trước đó.
Điều này khiến cho bọn họ rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
“Vương Đằng đại ca, có rảnh đến thành Kim Cực chúng ta chơi nha.” Trước khi rời khỏi, tiểu mập mạp Kim Ngọc Bảo của thành Kim Cực rất nhiệt tình nói.
Còn có thiếu nữ của đảo Bích Thiên, Vương Đằng luôn cảm thấy ánh mắt của nàng là lạ, nhưng lại không thể nói rõ, không khỏi nói thầm, có lẽ mị lực của hắn không lớn như vậy chứ?
Người của hai đại đoàn đạo tặc tinh không và Ám Ảnh bảo đã rời đi, tình huống của bọn họ vô cùng đặc biệt, vốn chính là tồn tại không thể gặp ánh sáng, đương nhiên sẽ không công nhiên dính tới quan hệ với Vương Đằng.
Đám người Y Táng Tâm Nặc rất lo lắng Vương Đằng sẽ nói chuyện hợp đồng thiên tài cấp Chân Thần cho thế lực khác, cho nên sau khi Vương Đằng gặp qua người của những thế lực đó, đã không nhịn được đến thăm dò tình huống.
“Vương Đằng đại ca, xem ra thế lực khắp nơi đều rất coi trọng ngươi nhỉ, ta còn chưa bao giờ thấy qua bọn họ đối đãi khách sáo với một người như thế.” Y Táng Tâm Nặc cười nói.
“Đại khái là bởi vì công ty Vũ trụ hư cấu nhỉ.” Vương Đằng thản nhiên cười nói.
Hắn biết Y Táng Tâm Nặc tới làm gì, nhưng có ý trêu chọc đối phương một chút, cho nên cố ý nhắc tới công ty Vũ trụ hư cấu.
Quả nhiên, vừa nghe được lời này, Y Táng Tâm Nặc nhất thời trong lòng căng thẳng, lơ đãng hỏi: “Ngươi nói mục đích của công ty Vũ trụ hư cấu cho bọn họ sao?”
“Đúng vậy, cái này cũng không có gì phải giấu diếm, huống chi bọn họ còn tặng ta không ít linh vật, thật sự không cần giấu diếm bọn họ.” Vương Đằng thản nhiên nói.