Cuối cùng, hắn nhìn về phía nguyên lực tinh thần hệ Lôi của mình. Trải qua một trận đại chiến, nguyên lực tinh thần hệ Lôi của hắn lại tăng lên một lần nữa.
‘Nguyên lực tinh thần hệ Lôi’: 45600/60000 (cấp Vũ Trụ lục giai)
Đáng tiếc vẫn là cấp Vũ Trụ lục giai, vẫn chưa tăng lên đến thất giai.
Đến cảnh giới hậu kỳ, muốn tăng nguyên lực lên còn có một chút khó khăn, cần phải có thời gian, tạm thời không gấp được.
Mặt khác cũng không thiếu thuộc tính tinh thần và ngộ tính, nhưng bởi vì tạm thời không thể tăng lên được nên Vương Đằng không để ý đến, trực tiếp bỏ qua.
Một bong bóng thuộc tính cuối cùng là thiên phú hệ Lôi cấp Thánh, tổng cộng 15000 điểm, trị số tương đối khả quan.
Vương Đằng thật ngoài ý muốn, Nhạc Truân này hình như không có thể chất hệ Lôi đặc thù, chỉ có một loại thiên phú hệ Lôi cấp Thánh.
Nhưng nhìn từ giá trị thuộc tính do đối phương rơi xuống, thiên phú hệ Lôi cấp Thánh của hắn tương đối không kém.
Thiên phú hệ Lôi cấp Thánh này có trợ giúp không nhỏ cho Vương Đằng, bởi vì thiên phú hệ Lôi của hắn cũng là cấp Thánh, giá trị thuộc tính này có thể khiến cho thiên phú hệ Lôi của hắn càng mạnh mẽ hơn.
Tuy rằng hắn đã nhận được ‘Thể Lôi Linh’ của Gregory, nhưng ai sẽ ghét bỏ thiên phú của mình quá mạnh mẽ chứ.
Hai loại thiên phú thêm vào, thật sự vẫn còn mạnh hơn một loại thiên phú một chút.
‘Thiên phú hệ Lôi cấp Thánh’: 35000/50000
Vương Đằng nhìn thoáng qua thiên phú hệ Lôi của mình, từ 20000 điểm giá trị thuộc tính ban đầu đã tăng lên đến 35000 điểm, đột nhiên tăng lên gần một phần ba giá trị thuộc tính.
Nếu lại thêm một hai lần, có lẽ thiên phú hệ Lôi cấp Thánh của Vương Đằng có thể đột phá đến cấp Thần.
Không cần nghi ngờ sự mạnh mẽ của thiên phú cấp Thần.
Nếu có thể tăng lên đến cấp Thần, tuyệt đối là chuyện cực tốt cho việc tu luyện nguyên lực hệ Lôi của Vương Đằng.
“Phù!”
Kiểm kê xong tất cả bong bóng thuộc tính, Vương Đằng khẽ thở ra, thể xác và tinh thần cũng theo đó thả lỏng xuống.
Hiện giờ hắn đã được núi Thiên Lôi, tạm thời chắc sẽ không có vấn đề gì nữa.
Nhạc Truân cũng đã bị hắn đánh bại, đoán chừng cũng không có ai dám đến khiêu chiến hắn nữa, trừ phi có người không có mắt.
Chiến tích của Vương Đằng là do hắn đánh ra, không hề có một chút may mắn nào. Chuyện này đã được rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, sẽ không ai hoài nghi một điểm này, mặc dù hắn chỉ là một võ giả cấp Vũ Trụ.
Thật ra có rất nhiều người đang hoài nghi rốt cuộc Vương Đằng có phải thật sự là võ giả cấp Vũ Trụ không, hay đang giả heo ăn thịt hổ?
Bằng không làm sao hắn có thể có được thực lực khủng khiếp kia.
Mọi người đều biết đến thực lực của Nhạc Truân, rất nhiều người khiêu chiến hắn đều thất bại, hiện giờ hắn lại bị một võ giả cấp Vũ Trụ đánh bại, rất nhiều người vốn không thể tin nổi đây là sự thật.
“Cũng không thiếu thời gian, vài ngày tiếp theo ta sẽ tu luyện ở trong đây.” Vương Đằng ngồi trên vương tọa, nhìn quanh một vòng, thầm nghĩ trong lòng nói.
Sở dĩ hắn tranh đoạt núi Thiên Lôi này là vì tìm một vùng đất truyền thừa để tu luyện, hiện giờ đã tìm được, tự nhiên sẽ không lại chạy loạn khắp nơi.
Huống hồ bong bóng thuộc tính của nơi này cũng không ít, thường cách một đoạn thời gian sẽ sinh ra, thời gian cách nhau cũng không dài, nhất định là chuyện không thể tốt hơn đối với Vương Đằng.
Vì thế trong vài ngày tiếp theo, Vương Đằng chưa hề rời đi, vẫn luôn ở núi Thiên Lôi nhặt bong bóng thuộc tính, khi không có việc gì thì tự mình đi tìm hiểu cảm ngộ truyền thừa của núi Thiên Lôi.
Nhạc Truân chỉ chiếm được một môn chiến kỹ truyền thừa là ‘Thiên Lôi thương’ từ núi Thiên Lôi, nhưng Vương Đằng lại tin tưởng, ở đây chắc chắn còn có truyền thừa khác, nhưng muốn nhận được những truyền thừa đó, chỉ sợ không dễ dàng như vậy, cần phải có thời gian cảm ngộ.
Cùng lúc đó, một vài võ giả đến từ liên minh Phó Chức Nghiệp ở trên núi Thiên Lôi ào ào rời khỏi nơi đây.
Nhạc Truân đã bị đánh bại, bọn họ không có khả năng ở lại đây.
Bọn họ cho rằng Vương Đằng không ra tay tự nhiên là kêu bọn họ tự động rời đi, nếu bọn họ còn không thức thời, thật sự đợi đến khi hắn đích thân ra tay, vậy phải chịu đau khổ.
Võ giả tu luyện ở núi Thiên Lôi đều tận mắt chứng nhận thực lực của Vương Đằng, đều không dám ôm tâm lý may mắn gì cả.
Huống hồ đây vốn là quy tắc thầm hiểu trong lòng chứ không nói ra, một khi thiên kiêu vốn chiếm cứ một vùng đất truyền thừa nào đó bị đánh bại, võ giả của thế lực tương ứng này đều sẽ tự động rời đi.
Được làm vua, thua làm giặc, ai cũng như thế.
Cho dù chiếm được đều vô dụng, thực lực không bằng người, sớm hay muộn gì cũng phải dọn dẹp ra ngoài.
So với như thế, không bằng tự mình ngoan ngoãn rời đi.
Nhưng thân phận của Vương Đằng còn chưa xác định, người khác đều không dám đến.
Lần này tạo thành một cảnh tượng kỳ lạ, tất cả mọi người đang quan sát, khiến cho đến nay núi Thiên Lôi chỉ tồn tại một mình Vương Đằng.
Nhưng thời gian vài ngày đã đủ để lan truyền tên của Vương Đằng ra ngoài, rất nhiều người đều đang thảo luận, hơn nữa điều tra thân phận của hắn.
Núi Thiên Lôi đổi chủ, đây đều là chuyện lớn đối với Lôi vực, thế lực các phương đều đang chú ý đến chuyện này.
…
Công ty vũ trụ hư cấu.
Khu vực hoạt động công cộng trên Giới đảo.
Bên trên Giới đảo không chỉ phân chia ra các khu vực tu luyện, còn có cả các khu vực cuộc sống thư giãn giải trí, có thể để cho các võ giả bình thường tiến hành trao đổi.
Giờ phút này, trong một quán rượu ở trong khu vực hoạt động công cộng, có vài võ giả đang uống rượu nói chuyện với nhau.
Một người trong đó rõ ràng chính là thiêu kiêu của tộc Kim Long Vương Đằng đã từng gặp – Adhog.
Hắn tiến vào không gian giới vực vài ngày đã từ bên trong đó trở về, hắn không chú ý quá nhiều đến chuyện của Vương Đằng.
Giọng điệu của Vương Đằng kia không nhỏ, nhưng dù sao chỉ là một võ giả cấp Vũ Trụ, vẫn còn tồn tại chênh lệch không nhỏ với hắn, hai người không cùng trên một trình độ, tạm thời không có chỗ nào đáng để chú ý đến.