Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3072 - Chương 3072. Mai Rùa! Loài Hắc Ám Xuất Hiện! Nguyên Lực Tinh Thần Hắc Ám Tăng Vọt! (3)

Chương 3072. Mai rùa! Loài Hắc Ám xuất hiện! Nguyên lực tinh thần Hắc Ám tăng vọt! (3)
Chương 3072. Mai rùa! Loài Hắc Ám xuất hiện! Nguyên lực tinh thần Hắc Ám tăng vọt! (3)

Loại liên hệ này rất khó liên tục duy trì, hơn nữa truyền tin tức lại cũng cực kỳ gian nan, có hao tổn không nhỏ cho thể tinh thần, nếu duy trì thời gian quá dài, chỉ sợ sẽ tạo thành tổn thương nhất định.

Nói đến cùng không gian cắn nuốt này tồn tại ở bên trong thể tinh thần của bản thể và phân thân, bọn họ chính là thông qua linh hồn để tiến hành trao đổi.

Mà bản thể và phân thân đang ở trong hai thế giới khác nhau, cách nhau quá mức xa xôi, cho dù chỉ có vài câu trao đổi, hao tổn đối với linh hồn cũng thật lớn.

Tất cả nói ra thì dài dòng, nhưng trên thực tế chẳng qua chỉ trong tích tắc.

Ý thức của Vương Đằng trở về, đột nhiên mở to mắt, cảm thấy thể tinh thần mỏi mệt một trận, loại trao đổi này còn khó khăn hơn so với trong tưởng tượng của hắn.

Rầm!

Chính vào lúc này, một luồng nguyên lực tinh thần Hắc Ám mênh mông đột nhiên ầm ầm nổ tung ở trong cơ thể của Vương Đằng, nháy mắt truyền khắp toàn thân hắn, rồi sau đó hội tụ đến tiểu vũ trụ ở bên trong cơ thể.

Chỗ tiểu vũ trụ ở bên trong cơ thể, bên cạnh hố đen ở trung tâm kia lập tức có rất nhiều kết tinh màu đen lơ lửng ra.

Rầm! Rầm! Rầm…

Ngay sau đó, từng trận nổ vang đột ngột truyền ra từ bên trong cơ thể của Vương Đằng.

Đột phá!

Giờ phút này nguyên lực tinh thần Hắc Ám của Vương Đằng rõ ràng đã đột phá, hơn nữa không chỉ đột phá một giai hai giai, mà lập tức đột phá rất nhiều cấp bậc.

‘Nguyên lực tinh thần Hắc Ám’: 90000/90000 (cấp Vũ Trụ cửu giai)

“Cấp Vũ Trụ cửu giai viên mãn!” Toàn bộ thân thể của Vương Đằng đều ngẩn ngơ, nguyên lực tinh thần Hắc Ám của hắn lại trực tiếp đột phá đến cấp Vũ Trụ cửu giai viên mãn.

Từ nhất giai đến cửu giai, nếu là loài Hắc Ám khác, sợ rằng phải tiêu tốn mấy năm, thậm chí thời gian hơn mười năm để tu luyện, nhưng Vương Đằng lại trực tiếp có được.

Phân thân Hư Vô rốt cuộc đã làm cái gì ở thế giới Hắc Ám vậy?

Giờ này phút này, Vương Đằng đột nhiên vô cùng tò mò.

Hình như phân thân Hư Vô còn có khả năng gây chuyện hơn cả hắn.

Chẳng lẽ thằng cha kia đã giết một đống lớn loài Hắc Ám hay sao?

Các ý niệm lóe lên ở trong đầu Vương Đằng, sắc mặt của hắn dần dần kỳ quái.

Nhưng cho dù như thế nào, đây là một chuyện tốt cực lớn đối với hắn, đột nhiên tăng lên đến cấp Vũ Trụ cửu giai viên mãn, đã có thể chống đỡ nhiều hơn để cho hắn thi triển một vài thủ đoạn hệ Hắc Ám.

“Ai?” Đột nhiên, một tiếng quát lớn truyền ra từ trong vài loài Hắc Ám Huyết tộc trước mặt.

Một loài Hắc Ám Huyết tộc nhìn về phía chỗ Vương Đằng, sắc mặt ngưng lại.

“Có chuyện gì vậy?” Vài loài Hắc Ám này vốn đang bao vây lấy mai rùa kia, thấy đồng bọn đột nhiên mở miệng, không khỏi hơi kinh hãi.

“Đã bị phát hiện!” Vương Đằng không che giấu nữa, bước ra khỏi khe hở không gian, hiện thân trong hư không, một bộ áo giáp màu tối đen vờn quanh nguyên lực tinh thần Hắc Ám, thân hình cao lớn tản mát ra khí tức lạnh như băng lại tà ác, giống như một loài Hắc Ám chân chính.

“Tộc Ma Giáp!” Vài loài Hắc Ám Huyết tộc kia rõ ràng sửng sốt, nhưng ít nhiều cũng thả lỏng một chút cảnh giác.

Tối thiểu không phải là võ giả phe Quang Minh.

Vương Đằng không mở miệng, bước từng bước một về phía bọn chúng.

“Dừng lại!” Vài loài Hắc Ám Huyết tộc kia thấy Vương Đằng càng ngày càng đến gần, không khỏi nhíu mày lại, một loài Hắc Ám Huyết tộc có dáng vẻ giống như cầm đầu trong đó mở miệng, quát lớn.

“Các ngươi quá chậm.” Vương Đằng mở miệng, bắt chước giọng nói của tộc Ma Giáp, giống như tấm kim loại đang cọ vào nhau.

“Là đại nhân phái ngươi đến đây?” Vài loài Hắc Ám Huyết tộc kia lập tức biến sắc.

“…” Vương Đằng hơi sững sờ.

Đại nhân?

Đại nhân gì?

Những loài Hắc Ám này là do loài Hắc Ám có cấp bậc càng cao hơn phái đến?

Trong nháy mắt, hắn suy tính thật nhiều, vốn định ghét bỏ hiệu suất làm việc của mấy loài Hắc Ám Huyết tộc này, tiện nhúng tay từ trong đó, ai ngờ đối phương vừa bị hắn hù dọa, đã trực tiếp lộ đuôi.

Vậy dễ làm.

“Huyết tộc này chắc không phải kẻ ngu đấy chứ?” Viên Cổn Cổn châm chọc nói.

“Ngốc chút mới tốt, ngốc chút dễ lừa gạt.” Vương Đằng khẽ cười, thầm ngẫm nghĩ lại trong đầu, sau đó lên tiếng lần nữa, tỏ vẻ đứng đắn bắt đầu lừa gạt.

Nhưng loài Hắc Ám Huyết tộc cầm đầu này lại ánh mắt lóe lên, đột nhiên nghĩ đến điều gì, chất vấn nói: “Không đúng, ngươi chỉ là một cấp Ma Hoàng hạ vị, đại nhân không có khả năng phái ngươi đến.”

“Dọa ta nhảy dựng.” Vương Đằng thiếu chút nữa cho rằng mình đã bị vạch trần, không ngờ chỉ vì cảnh giới của hắn nên bị hoài nghi, lập tức nhàn nhạt nói: “Cấp Ma Hoàng hạ vị? Ha ha, kể cả ta chỉ là cấp Ma Hoàng hạ vị cũng vẫn mạnh hơn các ngươi đám con rệp Huyết tộc này.”

Kỹ năng trào phúng tập thể, phát động!

“Ngươi nói cái gì?!” Vài loài Hắc Ám Huyết tộc lập tức giận dữ, mỗi tên tức giận trừng mắt nhìn Vương Đằng.

“Ta nói các ngươi đều là con rệp.” Vương Đằng thản nhiên nói.

“Đù má!” Trong mắt vài loài Hắc Ám Huyết tộc kia gần như muốn phun ra lửa, quát to: “Giết chết hắn! Phải giết chết hắn!”

“Không sai, giết hắn đi, ở đây chỉ có một mình hắn, cho dù chúng ta giết hắn rồi, cũng không có ai phát hiện!”

“Lại dám khiêu khích Huyết tộc chúng ta, đồ không biết sống chết.”

Tên loài Hắc Ám Huyết tộc cầm đầu kia cũng mang vẻ mặt lạnh lẽo, lạnh giọng nói: “Tộc Ma Giáp, ngươi sẽ phải trả giá thật nhiều vì ngu ngốc và đần độn của mình.”

“Chỉ bằng các ngươi cũng muốn giết ta?” Vương Đằng không thay đổi sắc mặt, ha ha cười lạnh nói.

“Một cấp Ma Hoàng hạ vị mà giọng điệu lại lớn như vậy, trưởng bối của ngươi không nói cho ngươi biết thế giới bên ngoài hiểm ác và tàn khốc đến cỡ nào sao?” Loài Hắc Ám Huyết tộc cầm đầu lạnh lùng nói.

“Trưởng bối của ta chỉ nói cho ta biết, gặp được con rệp thì trực tiếp nghiền chết là được.” Vương Đằng nói.

“Rất tốt!” Sắc mặt của loài Hắc Ám Huyết tộc cầm đầu đã âm trầm đến cực hạn, không hề quay đầu lại nói với vài loài Hắc Ám Huyết tộc ở phía sau: “Các ngươi canh chừng mai rùa này, không được để cho nó chạy thoát.”

Rầm!

Hết chương 3072.
Bình Luận (0)
Comment