Người đẹp Tông sư coi tuổi tác của mình như bí mật lúc này cũng không nhịn được phát ra tiếng cảm thán, chẳng khác gì là biến tướng thừa nhận tuổi mình không nhỏ.
Vương Đằng liếc mắt nhìn mấy người.
“Trái lại Tông sư Vương Đằng mới thật sự là trẻ tuổi ha.” Tông sư La Đường ý vị thâm trường nói.
Bọn họ đã biết vài tin tức về Vương Đằng từ chỗ mấy người Tông sư Alfred, nhưng cũng không cụ thể lắm, chỉ biết tuổi hắn hẳn là dưới một trăm tuổi, cho nên bọn họ mới có thể hơi tò mò rốt cuộc Vương Đằng bao nhiêu tuổi.
Có thể được mấy người Tông sư Alfred tôn sùng như thế, vị Tông sư Vương Đằng này nhất định là có chỗ cực kỳ xuất chúng.
Huống chi vừa nãy còn nói đến Luyện đan sư họ Cổ của cương vực Cổ Hồng, ngay cả người có thân phận như vậy cũng chủ động kết thân với Tông sư Vương Đằng này, việc này không phải là nói rõ thiên phú của Vương Đằng không tầm thường sao.
Cho dù bọn họ lại không phục, trong lòng cũng không thể xem tất cả những thứ này như không nhìn thấy.
“Tông sư Vương Đằng quả thật cực kỳ trẻ tuổi.” Mấy người Tông sư Hoa Viễn nhìn nhau, gật đầu cười nói.
Tại liên minh Phó Chức Nghiệp đế quốc Đại Càn, tin tức cụ thể về Vương Đằng là tuyệt mật, có rất ít người có thể biết.
Nhưng mấy người bọn họ xem như người giới thiệu Vương Đằng gia nhập liên minh Phó Chức Nghiệp, lại quá rõ ràng, mỗi lần nghĩ đến Vương Đằng chỉ mới hai mươi mấy tuổi đầu, bọn họ lại không nhịn được cảm thán và thán phục.
Quá trẻ tuổi!
Hơn nữa cách lúc hắn mới đến đế quốc Đại Càn, mới qua bao lâu, bây giờ đã phát triển đến một loại cấp độ làm bọn họ đều cảm thấy không bằng, thiên phú như vậy, thật sự là làm cho người khác không thể tưởng tượng được.
“Cũng tạm thôi.” Vương Đằng sờ mũi.
Từ lúc mới bắt đầu, hắn đã cảm thấy hình như thái độ của mấy vị Tông sư trẻ tuổi này đối với hắn có hơi không bình thường cho lắm.
Loại cảm giác này, giống như là đang... ghen ghét!
Đúng, chính là một loại ghen ghét lờ mờ, mặc dù bọn họ che dấu rất tốt, nhưng bất kể là ánh mắt, hay là một vài thái độ đối với hắn, vẫn sẽ không tự chủ biểu hiện ra một tia ước ao, ghen ghét, căm hờn.
Cho nên hắn cũng không tính để lộ tuổi tác của bản thân, hắn sợ đả kích đến bọn họ.
“Tuổi trẻ cũng không thể đại biểu tất cả, cảnh giới và trình độ mới là quan trọng nhất.” Tạ Gia Tông sư hờ hững nói.
“Tạ Gia Tông sư nói đúng, tất cả vẫn phải lấy thực lực nói chuyện, ta quá trẻ tuổi, còn phải đi theo mấy vị Tông sư học hỏi nhiều hơn.” Vương Đằng nhìn hắn, thờ ờ cười nói.
“Tông sư Vương Đằng quá khiêm nhường, chúng ta không có năng lực nào để ngươi học hỏi đâu.” Tông sư Susana cười nói.
Tông sư Tạ Gia liếc nhìn nàng, mẹ này lại là chuyện gì đây, trước đó không phải đều tỏ vẻ cực kỳ không phục sao, hiện tại thấy được Tông sư Vương Đằng này, sao như biến thành người khác vậy?
Ánh mắt Tông sư La Đường lấp lóe, không nói thêm gì, thực lực Tông sư Vương Đằng này rốt cuộc thế nào, còn phải xem qua hắn ra tay mới biết được.
Mấy người Tông sư Hoa Viễn dở khóc dở cười, mấy vị Tông sư trẻ tuổi này cuối cùng vẫn là không phục.
Nhưng cũng không có gì, nếu đổi thành bọn họ lúc còn trẻ, đụng phải những thiên tài khác, không chừng cũng không phục như vậy, nhất định phải so cao thấp.
Đáng tiếc bọn họ đã già, cũng đã chững lại ở cấp Tông sư rất nhiều năm, trước sau đều chưa từng bước ra được một bước kia.
Lúc này, đám lão Tông sư cũng không khỏi cảm thán bản thân già, năm tháng không bỏ qua ai.
Con đường của chuyên gia nghề phụ mặc dù không hung hiểm bằng võ giả, nhưng khó khăn lại không ít hơn võ giả, bọn họ chìm đắm trong lĩnh vực của riêng mình nhiều năm như vậy, vẫn không cách nào đột phá, việc này cũng đủ để chứng minh tất cả.
Lúc này, phi thuyền hơi chấn động, kéo suy nghĩ của mọi người về thực tế.
“Đến!” Tông sư Hoa Viễn đứng lên nói.
Mọi người từ cửa khoang phi thuyền đi ra, đi tới bên ngoài.
Ánh mắt Vương Đằng quét qua, phát hiện đây là một khu dân cư, cổ kính, đều là biệt thự và trang viên độc lập, vô cùng xa hoa tinh xảo.
“Tông sư Vương Đằng, chúng ta dẫn ngươi đến chỗ ở của ngươi.” Tông sư Alfred ở phía trước dẫn đường.
Vương Đằng gật đầu, đi theo phía sau hắn.
Chưa đến một lát sau, mấy người liền đến trước một tòa biệt thự, Tông sư Alfred cười nói: “Ngươi chỗ ở ngay đây, chúng ta đã giúp ngươi đăng ký rồi, chỉ cần dùng tài khoản thân phận mở ra là được.”
“Làm phiền các vị Tông sư!” Vương Đằng gật đầu, cảm kích nói.
“Việc này có là gì đâu, chỉ là việc nhỏ mà thôi.” Tông sư Alfred lắc đầu, nói: “Ngươi một đường tới đây, nhất định cũng đã mệt mỏi, đi về nghỉ trước đi, nếu muốn ăn cái gì, có thể trực tiếp vào mạng nội bộ trong tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp tìm mua.”
“Mặt khác, chỗ ở của chúng ta đều ở bên cạnh ngươi, có chuyện gì, ngươi trực kêu chúng ta là được.”
“Được!” Vương Đằng cười gật đầu lần nữa.
Mấy người Tông sư Alfred không nán lại lâu, dặn dò vài câu rồi từng người rời đi.
Vương Đằng nhìn bọn họ đi xa, lúc này mới xoay người đi đến biệt thự, bảo Viên Cổn Cổn mở cổng, đi vào.
Chỗ ở tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp cung cấp cho những người tham gia bọn họ cực kỳ xa hoa, thiết bị bên trong đầy đủ mọi thứ, vừa vào trong liền khiến người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái dễ chịu, giống như về đến nhà.
Nhưng Vương Đằng bây giờ đã sớm quen, gặp quá nhiều, cũng không có gì ngạc nhiên cho lắm.
“Vương Đằng, vừa nãy mấy Tông sư trẻ tuổi kia hình như cực kỳ không phục ngươi đâu.” Viên Cổn Cổn cười hì hì nói.
“Bọn họ không phục là chuyện của bọn họ, để ý tới chuyện này làm gì?” Vương Đằng thờ ơ nói.
“Ngươi không muốn vả mặt bọn họ?” Viên Cổn Cổn chế nhạo nói.
“Không thú vị, mục tiêu của ta cũng không phải bọn họ, trong hội giao lưu này hẳn sẽ có thiên kiêu lợi hại hơn, hy vọng bọn họ đừng để ta thất vọng.” Vương Đằng lắc đầu nói.