Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3120 - Chương 3120. Tông Sư Linh Trù Mười Sáu Tuổi! Chước Oánh Thạch Hoa!

Chương 3120. Tông sư linh trù mười sáu tuổi! Chước Oánh Thạch Hoa!
Chương 3120. Tông sư linh trù mười sáu tuổi! Chước Oánh Thạch Hoa!

Vô số cảm ngộ hiện lên trong đầu, không còn tối nghĩa và trở ngại nữa, cực kỳ mượt mà trơn tru, giống như hoàn toàn hóa thành một hệ thống.

Đây là hệ thống linh trù của Vương Đằng!

“Tiếp theo chủ yếu chính là cảm ngộ về phương diện đan đạo, luyện tạo, phù văn, cảm ngộ của ba loại nghề phụ này còn chưa đạt đến cấp Tông sư đỉnh phong, muốn đoạt giải quán quân ở trên hội giao lưu, nhất định phải lên đến cảnh giới đỉnh phong.” Tia sáng chớp lóe trong mắt Vương Đằng, thầm nghĩ trong lòng.

Nếu trình độ linh trù có thể trong một đêm đạt đến cảnh giới cấp Tông sư viên mãn, như vậy trình độ nghề phụ khác vì sao không thể chứ.

Hiện giờ liên minh Phó Chức Nghiệp đang tụ tập rất nhiều chuyên gia nghề phụ cấp Tông sư, đây là cơ hội tuyệt hảo để cho hắn tăng trình độ nghề phụ của mình lên.

Người khác cho rằng hắn tham gia thi đấu giao lưu tất cả nghề phụ là vì làm màu, thật ra mục đích chủ yếu của hắn vẫn là vì nhặt thuộc tính, do đó khiến cho trình độ của mình hoàn toàn đạt đến viên mãn.

Đương nhiên, nhận được sự coi trọng của liên minh Phó Chức Nghiệp cũng là một lý do cực kỳ quan trọng.

“Vương Đằng, ngoài cửa có người tìm ngươi.” Viên Cổn Cổn lơ lửng ra, sắc mặt kỳ quái nói.

“Là đám người Tông sư Alfred sao?” Vương Đằng đứng dậy từ trên giường, thuận miệng hỏi.

“Không phải bọn họ.” Viên Cổn Cổn cười he he nói: “Là cô nhóc ngươi quen biết tối hôm qua, ngươi tự nhìn đi.”

Chỉ thấy nó vung tay lên, một màn sáng hiện ra, chính là tình hình ở ngoài cửa.

Một cô nhóc bụ bẫm với mái tóc màu hồng đang hết nhìn đông đến nhìn tây ở ngoài cửa, người không biết, có khi còn tưởng rằng là kẻ trộm đang chuẩn bị gây án.

Vương Đằng dở khóc dở cười, tối hôm qua cô nhóc này nói muốn đi qua tìm hắn, hôm nay đã dậy sớm như vậy, tinh lực không khỏi quá mức tràn đầy.

“Mở cửa, cho nàng vào đi.” Vương Đằng lắc đầu nói.

Ngự Hương Hương đang ở cửa nhìn quanh, không quá chắc chắn có phải tòa biệt thự trước mắt không, cảm giác phương hướng của nàng vẫn luôn không tốt, thường xuyên tìm nhầm chỗ.

Nhưng đúng vào lúc này, cổng biệt thự đột nhiên mở ra, một giọng nói truyền ra: “Vào đi.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc như thế, ánh mắt Ngự Hương Hương sáng lên, lập tức hấp tấp chạy vào.

“Sao đến sớm thế?” Vương Đằng đã đi đến phòng khách, cười hỏi.

“Hì hì, ta sợ các ngươi đi sớm, không đuổi kịp.” Ngự Hương Hương ngây ngốc sờ đầu, cười nói.

Vương Đằng lắc đầu, hỏi: “Ăn sáng chưa?”

“Còn chưa đâu.” Ngự Hương Hương nói.

“Vậy cùng nhau ăn một chút.” Vương Đằng đi vào phòng bếp.

Cơ sở vật chất của biệt thự này đầy đủ hết, một phòng bếp tự nhiên là nơi thiết yếu.

“Ta tới giúp ngươi.” Ánh mắt Ngự Hương Hương sáng lên, lập tức chạy vào.

Vương Đằng lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong nhẫn không gian ra, đang chuẩn bị làm bữa sáng, giọng Viên Cổn Cổn lại vang lên lần nữa: “Lại có người đến.”

“Lần này là đám người Tông sư Alfred.”

“Những người này sẽ không phải đến ăn ké bữa sáng của ta đấy chứ? Ai nấy đều đến sớm như vậy.” Vương Đằng hoài nghi nói.

“Ha ha ha…” Viên Cổn Cổn không khỏi cười ha hả.

Vương Đằng bất đắc dĩ, đành phải kêu Viên Cổn Cổn mở cửa, đón đám người Tông sư Alfred vào.

“Hả, ngươi cô nhóc này sao lại ở đây?” Tông sư Harold vừa liếc mắt đã nhìn thấy Ngự Hương Hương đi theo sau lưng Vương Đằng, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc, lập tức giống như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt ái muội nhìn Vương Đằng: “Hai ngươi sẽ không phải…”

Đám người Tông sư Alfred cũng nhìn sang, ánh mắt kỳ quái đảo qua đảo lại giữa hai người.

“Tuổi trẻ thật tốt!” Tông sư Hammond cảm thán nói.

“Tông sư Vương Đằng, dù sao cô nhóc này vẫn còn nhỏ, ngươi cần phải kiềm chế một chút.” Tông sư Hoa Viễn kéo Vương Đằng sang bên cạnh, thấp giọng nói.

“…” Vương Đằng lập tức đầu đầy vạch đen.

Đây đều là cái gì và cái gì chứ?

Hắn thuần khiết như vậy, vì sao những Tông sư này lại đen tối vậy chứ, thật sự cảm thấy xấu hổ.

Ngự Hương Hương có vẻ ngây thơ, chỉ cảm thấy ánh mắt của vài vị Tông sư ở đây hơi kỳ quái, nhưng vốn không biết bọn họ đang nghĩ cái gì.

“Nàng chỉ đến đây sớm hơn các ngươi một bước.” Vương Đằng bất đắc dĩ nói.

“Ha… ha ha! Là như vậy sao?” Đám người Tông sư Alfred hơi sững sờ, lúc này biết mình đã hiểu lầm Vương Đằng, mặt già đỏ bừng, xấu hổ cười rộ lên.

“Vài vị Tông sư cũng chưa ăn sáng đúng không?” Vương Đằng liếc nhìn bọn họ, hỏi.

“Khụ khụ, chẳng phải vừa vặn đến tìm ngươi đi hội giao dịch sao.” Tông sư Hoa Viễn ho khan nói.

“Vậy đi thôi, cũng không cần ăn sáng nữa, lãng phí thời gian.” Vương Đằng nói xong định đi ra ngoài.

“Đừng mà, hội giao dịch không bắt đầu sớm như vậy, nếu không… ăn bữa sáng trước đã?” Tông sư Alfred vội vàng kéo hắn lại, cười he he nói.

“Đến ăn ké bữa sáng thì cứ đến ăn ké, còn phải quanh co lòng vòng.” Vương Đằng tức giận liếc bọn họ.

Đám người Tông sư Alfred không hề ngượng ngùng, tất cả đều nhìn hắn cười he he không ngừng.

Vương Đằng chỉ trêu chọc bọn họ mà thôi, tự nhiên sẽ không thật sự keo kiệt một bữa sáng này, lập tức xoay người đi vào phòng bếp, bắt đầu làm bữa sáng.

Chỉ mười mấy phút, bữa sáng của mọi người đã làm xong, mang lên bàn ăn.

Bữa sáng thật đơn giản, chỉ là một ít bánh mì, rau dưa và thịt, nhưng ở trong tay một Linh trù sư cấp Tông sư đỉnh phong tự nhiên có thể hóa mục nát thành thần kỳ.

Đám người Tông sư Alfred có thể nói là ăn ngấu ăn nghiến, tốc độ kinh người đến cực hạn, giống như sợ người khác cướp đồ ăn của bọn họ vậy.

Nhưng…

“Ợ!” Ngự Hương Hương ợ no nê một cái, lại là người đầu tiên ăn xong, thỏa mãn sờ bụng, ánh mắt đều nheo lại.

Lúc này đám người Tông sư Alfred mới lần lượt ăn xong, buông bộ đồ ăn trong tay xuống, nhìn thoáng qua Ngự Hương Hương, đều hơi ngạc nhiên.

Miệng cô nhóc này rõ ràng không lớn hơn bọn họ, nhưng lại ăn nhanh hơn bọn họ, làm như thế nào vậy?

“Hì hì.” Ngự Hương Hương nhếch miệng cười với các vị Tông sư, ngơ ngơ.

“…” Các vị Tông sư.

Hết chương 3120.
Bình Luận (0)
Comment