Máu trên miệng vết thương bị xuyên thủng kia lập tức dừng lại, miệng vết thương cũng nhanh chóng khép lại, nhưng ngay khi miệng vết thương sắp hoàn toàn khép lại, một cảm giác bỏng đột nhiên bùng nổ, khiến thanh niên kia không khỏi rên rỉ một tiếng.
“Có chuyện gì vậy?” Ông lão sắc mặt âm trầm kia hỏi.
“Miệng vết thương không thể hoàn toàn khép lại, có một cảm giác nóng rực đang lan tràn, giống như ngọn lửa thiêu đốt trong người.” Thanh niên kia cắn răng nói.
Hắn mặc trường bào màu nâu xám, tóc cũng có màu nâu xám, khuôn mặt anh tuấn, nhưng lại khiến cho người ta có một cảm giác âm nhu.
Lúc này khuôn mặt anh tuấn kia của hắn trở nên hơi vặn vẹo, vẻ cực kỳ kiêu ngạo hợm hĩnh vốn có bởi vì đau đớn nên không còn tồn tại nữa, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, có vẻ hơi chật vật.
“Ngươi đã làm gì hắn?” Ông lão cấp Giới Chủ mặc trường bào màu tím kia, trên người mơ hồ lộ ra vẻ hoa lệ, giờ phút này nhìn Vương Đằng, lạnh giọng hỏi.
“Không có gì, cho hắn một chút bài học nho nhỏ mà thôi, đừng có cái gì cũng tùy tiện thò tay.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Ngươi tính là thứ gì, dám dạy dỗ ta.” Tên thanh niên âm nhu kia nghe được lời Vương Đằng nói, thật sự là thù mới hận cũ xông lên trong lòng, ánh mắt oán độc trừng trừng nhìn Vương Đằng, lạnh lẽo nói.
“Ngươi tính là thứ gì chứ?” Vương Đằng cười hề hề nói.
“Thiếu chủ nhà ta chỉ muốn nhìn thứ trong tay ngươi thôi, ngươi lại ra tay ngoan độc như vậy, tâm tư quá ngoan độc.” Ông lão mặc áo bào màu tím kia bước lên trước một bước, nhìn chằm chằm vào Vương Đằng, nhàn nhạt nói.
“Thứ này đã được ta thanh toán, hắn không hỏi mà lấy, không phải trộm chính là cướp.” Vương Đằng cười trào phúng, khinh miệt nhìn thoáng qua đối phương, sau đó ôm quyền hỏi mọi người: “Các vị bình luận phân xử cho, làm như thế, cách làm của ta quá đáng sao?”
“Ha ha!”
Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười chê.
“Nếu có ai dám cướp đồ gì của ông đây, cả tay đều chém đứt, chọc thủng một lỗ tính là gì chứ.” Một võ giả cấp Giới Chủ đỉnh phong có dáng vẻ trung niên cường tráng không hề e dè gì cười ha ha nói.
“Đâu chỉ chém đứt tay, nếu đổi lại là ta, trực tiếp giết cho xong chuyện.” Một cường giả cấp Giới Chủ khác thoạt nhìn bốn mươi năm mươi tuổi, diện mạo âm ngoan thản nhiên nói.
Chỉ có hai người mở miệng, nhưng vẻ mặt của mọi người đã nói rõ tất cả.
Vương Đằng không khỏi liếc mắt nhìn bọn họ.
Hai người này là người ngoan độc!
Thật sự còn ngoan độc hơn cả hắn.
Trên mặt thanh niên âm nhu kia lúc xanh lúc trắng, ngày thường hắn làm việc quen ngang ngược kiêu ngạo, vốn không cân nhắc đến ý tưởng của người khác. Kể cả bảo vật của người khác thì sao chứ, hắn nói cầm là cầm, cho đến bây giờ đều không có ai nói hắn không đúng cả.
Không ngờ lần đầu tiên ra cửa lại bị người hung hăng giáo dục một phen.
Người ngoài sẽ không chiều theo ý hắn.
Thanh niên âm nhu đang định mắng lại, nhưng bị ông lão mặc trường bào màu tím kia ngăn lại.
Hai võ giả mở miệng nói chuyện đều có thực lực đạt đến cấp Giới Chủ đỉnh phong, nhân vật không dễ chọc.
Huống hồ bọn họ dám mở miệng dưới tình huống như vậy, nói rõ phía sau hẳn là có thế lực tương ứng làm chỗ dựa vững chắc, bọn họ không cần thiết tự dưng lại trêu chọc hai kẻ địch.
Thật ra trong lòng hắn cũng hiểu rõ, nói cho cùng là do thanh niên âm nhu gây chuyện, nhưng Vương Đằng xuống tay quá ác, hắn phải đòi Vương Đằng cho một câu trả lời thỏa đáng.
Nhưng hiện giờ bọn họ đã có phần đâm lao phải theo lao, tiến không được, lùi cũng không xong.
“Ngươi muốn chết!” Thanh niên âm nhu lại không để ý nhiều như vậy, ánh mắt dữ tợn, lập tức dữ dội lao về phía Vương Đằng.
Hắn tính hết trào phúng của mọi người xung quanh lên trên đầu Vương Đằng, tất cả lửa giận tự nhiên đều tập trung lên trên người Vương Đằng.
Ông lão áo bào màu tím không khỏi khẽ thở dài.
Thanh niên âm nhu có thân phận đặc thù, hắn không ngăn được.
Cũng may đối phương chỉ là một võ giả cấp Vũ Trụ, lấy thực lực cấp Vực Chủ tam giai của thiếu chủ, dưới tình huống có chuẩn bị, đối phó với đối phương chắc không tính là việc khó.
Rầm!
Một tiếng nổ vang chợt vang lên, thanh niên âm nhu lập tức hóa thành một tàn ảnh màu xám, tốc độ nhanh đến không thể nào tin nổi.
Cùng lúc đó, không biết từ khi nào đã có một thanh cốt kiếm có tạo hình kỳ lạ xuất hiện ở trong tay hắn, bóng kiếm nuốt vào nhả ra, lập tức đâm về phía ngực Vương Đằng, hiển nhiên đã đã chính thức động, không định nương tay.
Nếu một kiếm này thật sự đâm vào ngực Vương Đằng, sẽ đủ để khiến cho hắn bị thương nặng.
“Không biết tự lượng sức mình!” Nụ cười lạnh hiện lên bên khóe miệng Vương Đằng, thấy đối phương vừa ra tay đã định lấy tính mạng hắn, trong mắt càng lóe lên ý lạnh: “Ngươi đã muốn tìm đường chết, vậy đừng trách ta không khách khí.”
“Ngông cuồng!” Thanh niên âm nhu hừ lạnh nói.
Hắn là võ giả cấp Vực Chủ tam giai, thực lực cũng không phải một võ giả cấp Vũ Trụ có thể sánh bằng, mới vừa rồi nếu không phải hắn không hề đề phòng, hoàn toàn không có khả năng bị thương bàn tay.
Nói tóm lại, hắn cảm thấy bản thân lại mạnh mẽ lên.
Rầm!
Vương Đằng không nói nhảm, một khí thế mạnh mẽ chợt bộc phát ra từ trong cơ thể, hắn mở ‘Cổ Thần thân’ ra, sức mạnh lập tức tăng lên đến một trình độ cực kỳ khủng bố, một võ giả cấp Vực Chủ tam giai mà thôi, mở ‘Cổ Thần thân’ ra là đã đủ.
“Cẩn thận!” Ông lão áo bào màu tím kia nhận thấy được biến hóa của Vương Đằng, lập tức biến sắc, lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng đã muộn…
Ngũ Hành quyền!
Ngay sau đó, đối mặt với cốt kiếm do thanh niên âm nhu đâm thẳng đến, Vương Đằng đánh ra một quyền, quyền ấn ầm ầm bộc phát ra.
Trong phút chốc, quyền ấn va chạm với bóng kiếm do cốt kiếm kia bộc phát ra, gió mạnh mãnh liệt được tạo thành bởi bóng kiếm thật nhỏ và quyền ấn thổi quét ra bốn phương tám hướng.