“…” Vương Đằng hơi cạn lời, con nhóc này nhanh chóng đứng cùng một chiến tuyến với Cổ La như vậy sao? Thật sự cho ăn không mấy bữa linh thực, lập tức đảo mắt, thuận miệng bịa chuyện nói: “Có thể có được người bạn tốt giống như Cổ La huynh, chẳng lẽ không giá trị để vui vẻ sao? Nhìn gương mặt điển trai này của Cổ La huynh, ta đã cảm thấy cảnh đẹp ý vui.”
“???” Cổ La.
Tên này đù má đang nói cái gì vậy?
Hắn lập tức nghĩ đến suy đoán trước đó, ngay tức khắc giật mình, vẻ mặt cảnh giác, lặng yên dịch một bước chân sang bên cạnh.
Ngự Hương Hương cảm thấy ở đó có gì kỳ quái, nhưng lại không nói ra được, nhìn mặt Cổ La, phụ họa gật đầu nói: “Cổ La tiểu ca ca thật sự điển trai, nhưng so sánh với Vương Đằng tiểu ca ca, vẫn kém hơn một chút.”
“…” Cổ La.
Hắn lại bị so không bằng.
Hắn không khỏi nhìn thoáng qua mặt Vương Đằng, không kém nhiều lắm mà, tối đa chính là lực lượng ngang nhau, con nhóc này có ánh mắt gì thế, không hề chuyên nghiệp chút nào.
Vương Đằng thấy hai người dời lực chú ý đi, lập tức cười đắc ý trong lòng.
Còn non lắm, định đưa hắn vào tròng hả.
“Trước mặt chính là khu vực chính của khu giao dịch, thứ ở đó còn quý giá và hiếm hoi hơn ở trên đường, chúng ta đi xem chứ?” Tông sư Alfred chỉ vào mấy tòa kiến trúc trước mặt hỏi.
“Hả, khu giao dịch này còn thiết lập ở trong tòa nhà?!” Vương Đằng ngước mắt lên nhìn, lập tức kinh ngạc khẽ hả một tiếng.
“Đó là tự nhiên, vật phẩm trong khu giao dịch quá nhiều quá hỗn tạp, không có khả năng chất đống cùng một chỗ, đương nhiên cần phải thông qua sàng chọn nhất định, lọc vài thứ có phẩm cấp khá thấp ra, phân chia với thứ có phẩm cấp cao, để tiện cho mọi người chọn lựa bảo vật.” Cổ La cũng nhìn mấy tòa nhà trước mặt, cười nói.
“Như vậy, nếu có bảo vật gì, chẳng phải đã sớm bị liên minh Phó Chức Nghiệp tuyển chọn đi rồi sao?” Vương Đằng nói.
“He he, vậy ngươi đã sai rồi.” Cổ La cười đắc ý, cười hề hề nhìn Vương Đằng, nhưng không vội nói tiếp.
“Là như thế nào?” Vương Đằng thấy hắn lại chơi trò úp mở, không khỏi hơi tò mò, hỏi tới.
“Nếu Vương Đằng huynh sẵn lòng cầu ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Cổ La cười nói.
“Cắt!” Vương Đằng liếc xéo, không để ý đến hắn nữa, nhìn về phía Tông sư Alfred ở bên cạnh.
“Ngươi thật sự không hề có chút thú vị nào cả.” Cổ La lắc đầu, không đợi Tông sư Alfred mở miệng đã ý vị sâu xa nói: “Ngươi cảm thấy tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp sẽ để ý đến danh tiếng và lực ảnh hưởng do khu giao dịch này có khả năng mang đến hơn hay là càng để ý đến những bảo vật này?”
Vương Đằng lập tức giật mình, quả nhiên không nhìn thấy toàn diện, hắn hoàn toàn chỉ đứng từ góc độ của mình để suy xét, nhưng lại quên mất nơi này là tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp, thế lực lớn như thế, sao sẽ để ý đến những bảo vật này.
So với bảo vật, danh tiếng và lực ảnh hưởng của khu giao dịch này tự nhiên càng quan trọng hơn.
“Tông sư Cổ La này nói không sai, tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp có quy định, người thẩm định bảo vật không thể lén mua bảo vật, hơn nữa cần phải giữ bí mật về nó, không thể sai khiến người khác đi mua, một khi phát hiện, tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp nhất định sẽ dành cho trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc.”
Tông sư Alfred gật đầu nói:
“Do đó, người tiến hành thẩm định những bảo vật này bình thường đều là người đức cao vọng trọng, hơn nữa còn phải là tồn tại đã ngoài cấp Thánh, sẽ không bị bảo vật bình thường ảnh hưởng đến tâm trí.”
“Đương nhiên, tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp cũng sẽ cho người thẩm định thù lao đầy đủ, những thù lao này đủ để khiến cho bọn họ vừa lòng, sẽ không sinh ra tâm tư thiếu chính đáng.”
“Trong này lại còn có nhiều lề lối như vậy.” Vương Đằng cảm thán nói.
“Bằng không làm sao hội giao dịch này có thể hấp dẫn sự chú ý của nhiều chuyên gia nghề phụ và cường giả võ đạo như vậy được.” Cổ La cười nói.
“Dọc theo đường đi không nhìn thấy cấp Bất Hủ nào cả, chắc bọn họ đều ở trong tòa nhà này hả.” Vương Đằng gật đầu, nói.
“Không sai.” Tông sư Alfred cũng gật đầu nói: “Mới vừa rồi chúng ta đã chậm trễ không ít thời gian, đoán chừng đám người Tông sư Hoa Viễn đều đã tiến vào trong đó rồi.”
“Vậy chúng ta đi nhanh đi, ta đã có phần đợi không kịp.” Tia sáng chớp lóe lên trong mắt Vương Đằng, đã là người đầu tiên bước về phía tòa nhà trước mặt.
Đi đến bên cạnh mới phát hiện, trước mắt nhìn giống như ba tòa nhà, nhưng trên thực tế chỉ có một mà thôi, nhưng có tạo hình kỳ lạ, nối tiếp một chỗ.
Mấy người đến trước tòa nhà, thủ vệ ở cửa vẫn chưa ngăn cản, chỉ hơi cúi người thi lễ, đã để cho bọn họ bước vào trong đó.
Vương Đằng chắp tay đi vào trong tòa nhà, nhìn quanh một vòng, lập tức nhìn thấy các quầy hàng được bày biện cực kỳ có trật tự ở trong đó, giống như các ô cờ.
Hơn nữa tình hình ở nơi này còn náo nhiệt hơn bên ngoài, rất nhiều người tập trung trước các quầy hàng, cò kè mặc cả hăng say.
Đám người Vương Đằng lập tức hào hứng bừng bừng đi dạo.
Nơi này thật sự quá mức rộng mở, vừa liếc mắt không thấy tận cùng, cho dù nhìn các quầy hàng có vẻ dày đặc, nhưng trên thực tế giữa mỗi một quầy hàng đều cách nhau ít nhất bốn đến năm mét, hoàn toàn không có vẻ chật chội.
“Không biết ở đây có Vân Tiên nhũ không?”
Vương Đằng đi giữa các quầy hàng, mở ‘Đôi mắt Chân Thị’ ra bắt đầu tìm kiếm.
“Vương Đằng huynh muốn tìm cái gì sao?” Cổ La hỏi.
“Vân Tiên nhũ!” Vương Đằng thuận miệng đáp.
“Lại là Vân Tiên nhũ.” Ánh mắt Cổ La lóe lên, hiển nhiên không hề xa lạ gì với nó, gật đầu nói: “Vậy ta lưu ý giúp ngươi.”
“Cảm ơn Cổ La huynh.” Vương Đằng cười nói.
Đáng tiếc mấy người vòng vèo hơn nửa ngày vẫn chậm chạp không tìm được Vân Tiên nhũ gì cả, điều này khiến cho Vương Đằng cực kỳ bất đắc dĩ.