Trên lầu hai có không ít ánh mắt quét tới, giống như khá kinh ngạc.
Bình thường người có thể đi lên lầu hai đều hiểu rõ quy củ trong đó, do đó gần như sẽ không phát sinh chuyện bị chặn ở đầu cầu thang.
Chuyện này nhìn như thế nào đều hơi bẽ mặt.
Tất cả mọi người đều là người có thân phận có địa vị, nếu bị chặn lại không lên được, chẳng phải quá mức mất mặt sao.
Trong đám người, Thế Đô vừa liếc mắt đã nhìn thấy Vương Đằng đứng ở đầu cầu thang, ánh mắt lộ ra một chút sắc bén: “Lại là hắn!”
“Cấp bậc nghề phụ cao nhất của hắn chính là cấp Tông sư tứ phẩm, không biết có lên được không?” Tia sáng lóe lên trong mắt Thế Kinh, như có đăm chiêu nói.
“Hừ, một cấp Tông sư tứ phẩm cũng định lên lầu hai, thật sự mộng tưởng hão huyền.” Thế Đô hừ nhẹ một tiếng, cười lạnh nói.
Ba người Nhạc gia nghe được hai người nói chuyện với nhau, hình như có thù hận với đoàn người ở đầu cầu thang, lập tức hơi tò mò quay đầu nhìn lại.
“Các ngươi quen biết vài người kia?” Nhạc Sơn hỏi.
“Ừm.” Thế Đô gật đầu, thêm mắm thêm muối thuật lại chuyện xung đột tối hôm qua.
“Không ngờ thậm chí lại có người vô sỉ như vậy.” Nhạc Sơn biến sắc, lộ vẻ chán ghét, lạnh lùng nói.
Hắn vốn không nghĩ đến Thế Đô sẽ lừa gạt hắn, bởi vì nguyên nhân hậu quả hết sức rõ ràng. Thế gia có tư cách lưu lại một quầy hàng cho mình sử dụng, nhưng lại bị một người từ bên ngoài đến chiếm lấy, cuối cùng đối phương chẳng những không trả lại, còn ra tay đánh Thế Đô, như vậy khá vô sỉ.
Lúc này, Nhạc Sơn lại hơi cùng chung mối thù.
Nhưng hắn không phát hiện, Nhạc Truân ở bên cạnh nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, sắc mặt hơi thay đổi.
“Lại là hắn!” Đồng tử Nhạc Truân hơi co rụt lại.
Hắn thật sự quá quen thuộc với khuôn mặt kia!
Mấy ngày trước đây hắn mới vừa bị thua trong tay người này, bị đối phương đuổi xuống khỏi vương tọa ở trên núi Thiên Lôi, cho dù khuôn mặt của đối phương có hóa thành tro hắn đều sẽ không quên.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ sẽ gặp lại đối phương ở đây, hơn nữa thằng cha kia còn mặc trang phục của chuyên gia nghề phụ, ra dáng ra hình.
Nếu không phải nhìn rõ khuôn mặt này, hắn thiếu chút nữa cho rằng mình đã lầm.
“Sao thế?” Nhạc Yên ở bên cạnh cực kỳ sâu sắc, cảm nhận được sắc mặt của Nhạc Truân thay đổi, không khỏi truyền âm hỏi.
“Thanh niên tóc đen kia chính là người đã đánh bại ta.” Nhạc Truân hít sâu một hơi, cũng truyền âm trả lời.
“Hóa ra ngươi là bại tướng dưới tay hắn hả, như vậy tính ra đối phương còn là một thiên tài võ đạo?” Nhạc Yên vẫn chưa hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Nhạc Truân, chỉ hơi kinh ngạc với thực lực võ đạo của Vương Đằng, dù sao đối phương còn mặc trang phục của chuyên gia nghề phụ, trái ngược hơi lớn.
“Ta đang nói, người này chính là người đã đánh bại ta ở núi Thiên Lôi.” Nhạc Truân liếc nhìn nàng, nói.
Nếu không phải thấy sắc mặt của đối phương không có gì khác, hắn gần như cho rằng đối phương đang cười nhạo hắn.
Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ kia của Nhạc Yên cuối cùng đã lộ ra một chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn Nhạc Truân, sau đó lại quay đầu nhìn về phía thanh niên tóc đen ở đầu cầu thang: “Chính là người này?”
“Ừm!” Nhạc Truân tỏ vẻ nghiêm nghị, gật đầu.
Hắn thật sự không nhìn rõ thanh niên tóc đen kia, người này rốt cuộc là ai? Vì sao lại sẽ xuất hiện ở đây?
Kể từ khi bị đuổi xuống núi Thiên Lôi, người Nhạc gia vẫn luôn điều tra thân phận của đối phương, nhưng sau khi đối phương cướp được núi Thiên Lôi đã không hề rời khỏi không gian giới vực, do đó bọn họ lần lữa mãi chưa thăm dò được thân phận của đối phương.
“Thú vị!” Nhạc Yên chậm rãi phục hồi tinh thần lại, tia sáng chớp động trong đôi mắt đẹp, nhìn thanh niên tóc đen ở phía xa, trên khuôn mặt xinh đẹp khó có được lộ ra thần sắc cảm thấy hứng thú: “Người này còn là một Tông sư nghề phụ đấy, hơn nữa còn là Tông sư Tam đạo.”
“Nếu không ngươi đi thăm dò ngọn nguồn của hắn?” Nhạc Truân nói.
“Tìm cơ hội nhìn xem.” Nhạc Yên âm thầm gật đầu, lại nói: “Nhưng hình như anh em Thế gia này có thù oán với hắn.”
“Hai bao cỏ mà thôi.” Một chút khinh thường lóe lên trong mắt Nhạc Truân, thản nhiên nói.
“Ngươi thật đúng là không hề cho một chút mặt mũi.” Nhạc Yên cười khẽ trong lòng.
“Nhạc Sơn kết bạn quá lộn xộn, kể cả mặt hàng này đều không bỏ qua, khiến cho người ta thất vọng.” Nhạc Truân nói.
“Chuyện này không thể trách hắn được, tuy rằng hai người này khá chán ghét, nhưng tốt xấu gì cũng có chút tác dụng, kết bạn một phen không thiệt.” Nhạc Yên nói.
Nhạc Truân không nhiều lời nữa, xem như chấp nhận quan điểm của Nhạc Yên, giữa đệ tử gia tộc lớn nào có tình hữu nghị thuần túy nhiều như vậy, tuy rằng bọn họ chướng mắt hai người Thế Kinh, nhưng không ngại để Nhạc Sơn kết bạn với họ, dù sao cũng có chỗ tốt đối với Nhạc gia, tội gì không làm.
“Nhưng vẫn phải nhắc nhở một câu.” Nhạc Yên nói.
Nhạc Truân gật đầu, truyền âm nói gì đó với Nhạc Sơn.
Bên kia, hai người Thế Đô đang lên án mạnh mẽ Vương Đằng với Nhạc Sơn, hy vọng mượn dùng lực lượng của Nhạc gia để áp chế Vương Đằng, dù sao có cường giả giống như Nhạc Truân ở đây, bọn họ tin tưởng Vương Đằng kia tuyệt đối không dám lỗ mãng trước mặt hắn, lần này chắc chắn chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu.
Nhạc Sơn vốn không cảm thấy có gì, chỉ là một chuyên gia nghề phụ từ bên ngoài đến, cho dù thiên phú tốt một chút, cũng không tính là gì đối với Nhạc gia bọn họ.
Nhưng Nhạc Truân đột nhiên truyền âm cho hắn, hơn nữa lời nói trong đó khiến cho hắn vô cùng ngạc nhiên, lời nói đến bên miệng không khỏi nuốt về, sau đó cứng đờ quay cổ sang, trừng lớn mắt nhìn Nhạc Truân.
Cái quỷ gì?
Thanh niên tóc đen kia lại chính là người đánh bại Nhạc Truân??!!
Chuyện này thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn.
May mắn! May mắn!
Thiếu chút nữa hắn đã đầy miệng đáp ứng lời thỉnh cầu của anh em Thế gia, cho thanh niên tóc đen kia một bài học, còn may chưa nói ra khỏi miệng, bằng không sợ rằng hôm nay phải mất mặt thật nhiều.