“Điều này......” Trong mắt nguyên lão Đan Trần đột nhiên nở rộ ra một tia qaung mang, như có suy nghĩ gật đầu nói: “Ngươi nói quả thật là một loại khả năng.”
“Trừ khi tinh thần lực của tên này thật sự khác hẳn với người bình thường?”
“Cực hạn nói dễ hơn làm, các ngươi ở tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp qua một người có thể tăng tinh thần lên tới cực hạn.” Nguyên lão Tamberi lắc đầu cảm thán nói: “Muốn tăng tinh thần lên tới cực hạn, nhất định phải tăng căn nguyên linh hồn lên tới cực hạn, tăng căn nguyên linh hồn lên còn khó hơn lên trời.”
“Tên đó chỉ là võ giả cấp Vũ Trụ, chuyện tăng căn nguyên linh hồn lên muôn ngàn khó khăn.” Nguyên lão Bias cũng gật đầu nói.
“Bỏ đi, tiếp tục xem tiếp đi, xem hắn có thể đi đến bước nào.” Nguyên lão Đan Trần nói.
......
“Vương Đằng đó lại lên tới tầng thứ hai!”
“Xít, ta còn cho rằng hắn sẽ trở thành người duy nhất bị đào thải ở tầng thứ nhất, vậy thì có thể lập kỷ lục rồi, đáng tiếc đáng tiếc!”
“Ngươi không khỏi quá nghiệp, vậy mà hy vọng người ta bị đào thải ở tầng thứ nhất.”
“Có lẽ tên này không phải một phế tài chứ? Trình độ cỡ này cũng tới tham gia hội giao lưu, quả thực mất mặt.”
“Người ta tốt xấu tiến vào tầng thứ hai, không thể nói hắn như vậy, chờ hắn bị đào thải ở tầng thứ hai nói sau không muộn.”
......
Trên quảng trường không ít người đang chú ý Vương Đằng, không nhịn được nghị luận, cũng không quá xem trọng hắn.
Trên chỗ ngồi của gia tộc hạch tâm, cũng có không ít người chú ý tới một màn này, nhưng bọn họ chỉ lắc đầu, liền không chú ý nữa.
Chỉ có đám người Tang gia, Nhạc gia, Thai gia khá quen thuộc với Vương Đằng có chút kinh ngạc.
Hẳn là thanh niên tóc đen đó không chỉ ở trình độ này chứ?
Nhạc Bàn và Tang Tắc xa xa nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy một tia bất ngờ từ trong mắt đối phương.
“Xem ra Vương Đằng này chưa chắc có bao nhiêu lợi hại?” Gia chủ Thai gia Thai Hòe ánh mắt chợt lóe, trong lòng thầm nghĩ.
“Hừ! Thế gia ta lại bị phế vật như vậy hãm hại.” Thế Lũng lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt hiện lên một tia âm trầm.
Tình hình ngày đó hắn vẫn không quên, ở trước mặt nhiều người như vậy bị uy hiếp, còn bồi thường ba mươi nghìn đồng Hỗn Độn, thể diện của Thế gia quả thực mất hết.
Hiện giờ trong gia tộc hạch tâm đang có không ít người đang chê cười bọn họ, tất cả đều đem chuyện ngày đó trở thành một trò cười.
Đáng tiếc lúc này hai anh em Thế Kinh còn đang trong tháp Huyễn Tâm, nếu không nhất định sẽ rất hài lòng thấy một màn như vậy.
......
Tháp Huyễn Tâm tầng thứ hai, Vương Đằng khoanh chân ngồi trên mặt đất, cau mày, thân thể tựa như bị đào rỗng, hắn không biết đã trải qua bao nhiêu lần......
Quả thực giống như rút xương hút tủy!
Cả người đều phục rồi!
Đời này của hắn trong thực tế còn chưa trải qua, không ngờ hôm nay trong huyễn cảnh này lại trải qua vô số lần.
Đột nhiên rất muốn khóc!
Nước mắt suýt chút nữa bất lực chảy xuống.
Đm quá đáng sợ!
Vương Đằng cảm giác bản thân sắp sinh ra bóng ma tâm lý, sẽ không bị chơi hỏng chứ, về sau cũng......
Không dám nghĩ! Không dám nghĩ!
Tuy rằng vẫn bị ép khô, thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, không có thời gian thoát khỏi, nhưng hắn thủy chung không từ bỏ, kiên trì không ngừng tìm kiếm phương pháp phá cục.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua.
Một khắc nào đó, hắn đột nhiên phát hiện xúc cảm bên ngoài dường như chợt biến mất, loại cảm giác này bị ép khô đó cũng theo đó tiêu tán.
Vương Đằng hơi sửng sốt, nội tâm cảnh giác.
Sao lại thế này?
Loại cảm giác đó sao đột nhiên biến mất, có chút không đúng.
Hay là muốn ra đại chiêu?
Vô số suy nghĩ xẹt qua trong đầu hắn.
Nhưng đợi nửa ngày, cũng không xuất hiện bất kì dị trạng nào, rốt cục Vương Đằng không nhịn được mở to mắt nhìn.
Biến mất rồi!
Tất cả mỹ nữ đều biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện.
“Đây là...... Tình huống gì?” Vương Đằng có chút ngơ ngác.
Nói đến là đến, nói biến mất liền biến mất, có hỏi qua hắn không.
Nhưng cuối cùng trong lòng hắn nhẹ nhàng thở ra, sau đó là một loại chán nản thất...... Phi!
Cho nên, điều này có tính là ngăn cản được sự mê hoặc? Thông qua khảo nghiệm của huyễn cảnh không? Dù sao hắn thật sự chưa làm cái gì!
Tầng thứ hai tháp Huyễn Tâm.
Vương Đằng cũng không biết mình có thông qua ảo cảnh tầng thứ hai này không, thấy những mỹ nữ đó đều biến mất, hơi thở phào nhẹ nhõm.
Không nghĩ tới có một ngày, hắn thế mà lại sợ gái như sợ hổ.
Quả thực đáng sợ! Đáng buồn!
Đây quả thực là nỗi nhục cả đời hắn!
Nói thật, đối với việc chính mình có thông qua thử thách ảo cảnh lần này hay không, trong lòng hắn thật sự là không có chút cơ sở nào.
Từng màn trước đó vẫn rõ mồn một trước mắt, loại cảm giác không cách nào phản kháng, chỉ có thể yên lặng thừa nhận đó, đối với một người đàn ông , cũng không phải là thể nghiệm gì quá tốt.
Đương nhiên, thật ra hắn cũng có thể phản kháng, chỉ là một khi phản kháng, thì sẽ trúng ý muốn của tháp Huyễn Tâm, e rằng thật sự không thể tự kềm chế.
Mặc dù có câu nói rất hay, nếu không thể phản kháng, vậy nằm thẳng là được rồi.
Thế nhưng... Không chịu đựng nổi!
Thật sự không chịu đựng nổi.
Một người, hai người, ba người còn tốt một chút, ngươi thử mấy chục người xem?
Còn may tất cả những điều này dường như đã kết thúc.
Sau đó hắn thử thăm dò đứng dậy, đột nhiên dưới chân chợt lảo đảo...
Trong linh hồn, một cảm giác trống rỗng tự nhiên sinh ra.
Sắc mặt Vương Đằng khẽ biến, vội vàng kiểm tra thân thể và linh hồn!
Còn ổn, còn ổn.
Chỉ là trên linh hồn có chút ít mỏi mệt, suýt thì cho rằng thật sự bị đào rỗng thân thể nữa.
Ảo giác đó thật sự quá chân thực, mỗi cảm nhận, mỗi âm thanh, đều giống như thật, làm cho người ta không cách nào phân biệt.
Cho nên hắn sợ, nếu bị đào rỗng cũng là thật, vậy thì... mẹ kiếp luôn á!
Hắn còn chưa làm được cái gì, sao có thể hư được chứ.
Sau khi xác định bản thân không sao, Vương Đằng vô thức nhìn xung quanh, đột nhiên chợt sững sờ.