Một tiếng thở dài từ trong miệng Vương Đằng truyền ra, hắn lắc đầu, ngồi xếp bằng xuống, đau khổ nhìn lên bầu trời... hứng sét!
Mỗi tia sét rơi xuống, thân thể Vương Đằng sẽ theo đó run lên một lần, thể chất mạnh mẽ đã biến mất không thấy đâu nữa, lực Lôi Đình xâm nhập vào trong cơ thể hắn, dường như phân bố mỗi hồ quang điện vào trong mỗi tế bào trong cơ thể hắn, vô số tế bào giống như đồng thời bị một cây châm đâm vào, loại đau đớn này... Cứ nghĩ là biết!
Thân thể Vương Đằng không nhịn được co quắp, cả khuôn mặt đều nhăn nhúm lại.
Mặt đau quá!
Thật sự đau quá!
Đau đến mức hắn muốn gọi mẹ...
Thì ra trước kia khi dùng gạch Phiên Lôi đập người, bọn họ đã đau đớn như vậy sao?
Không, không đúng, đau đớn của hắn nhất định mãnh liệt hơn bọn họ.
Vương Đằng nhắm chặt hai mắt, cố gắng để mình không nghĩ đến loại đau đớn này nữa, giữ vững lòng như mặt nước!
Khoảnh khắc nào đó, sấm sét đột nhiên không còn đánh xuống nữa.
“Kết thúc rồi?” Vương Đằng hơi sửng sốt, từ từ mở mắt, lúc nhìn lên bầu trời, một mảnh ánh sáng trắng chói loá chiếu lên bản mặt trắng như tuyết của hắn.
Đệt mịa...
Trên bầu trời thình lình tạo thành một tòa lôi trì, nháy mắt nghiêng xuống, dựa theo chỗ mặt Vương Đằng trực tiếp đập xuống.
Câu “đệt mịa” còn chưa ra khỏi miệng, Vương Đằng lập tức bị chìm ngập trong đó, cả người bị ấn trên mặt đất ma sát.
Sấm sét này hết sức kỳ lạ, rõ ràng vô cùng mạnh mẽ, nhưng không làm mòn thể xác của hắn, giống như muốn cho hắn duy trì thân thể nhận lấy loại... đau đớn vì bị sấm sét gột rửa này!
Vương Đằng muốn đứng lên, nhưng căn bản không làm được, mặt hắn bị ấn xuống mặt đất.
Đây thật sự là... ma sát!
Loại không hề có mức độ ấy.
“Đ... Đệt... Đệt mịa!” Vương Đằng giãy dụa mở miệng, mơ hồ phát ra một tiếng gào thét.
Đánh người không đánh mặt, ngươi cmn cứ ấn mặt ta xuống đất ma sát.
Quả thực quá đáng vô cùng.
Chú có thể nhịn, chứ thím không thể nhịn.
Vương Đằng hận không thể từ dưới đất bò dậy, thế nhưng căn bản đánh không lại lôi kiếp này, rốt cuộc hắn cũng cảm nhận được cảm giác vô lực, nước mắt không chịu thua kém suýt chảy xuống.
Răng rắc!
Mà ở trong ma sát này, một tiếng vỡ vụn cực kỳ giòn giã đột nhiên quanh quẩn mà lên trong đầu Vương Đằng, làm hắn chấn động tinh thần.
Vết nứt trên thành luỹ tinh thần cấp Vực Chủ càng lớn hơn!
Vương Đằng tựa như có thể nhìn thấy một vùng thế giới hoàn toàn mới, muốn hiện ra trước mặt hắn, hắn đã thấy được một vết nứt tràn ngập ánh sáng.
“Đến đây!”
“Nhanh bổ ta! Nhanh bổ ta! Tiếp tục bổ ta!”
Tiếng gào thét từ trong miệng Vương Đằng bắn ra, hắn giãy dụa ngẩng đầu, gào thét lên bầu trời, quả thực giống như một người điên.
Đùng đoàng!
Tựa như để hưởng ứng yêu cầu quá đáng đến cực hạn này của Vương Đằng, sấm sét trên khắp bầu trời đều hội tụ đến.
Mà lôi trì to lớn hội tụ dưới lực Lôi Đình lại đang từ từ thu nhỏ lại, dần hóa thành một chỗ trống màu tím thẫm chỉ lớn chừng một mét.
Màu tím thẫm đó nồng đậm tới cực hạn, thậm chí đã có một tia đen nhánh.
Giống như là một... con mắt đen nhánh!
Ầm!
Ngay sau đó, một tia sấm sét màu tím thẫm hơi phiếm đen từ trong chỗ trống bắn ra, lập tức oanh kích lên người Vương Đằng.
“Đệt! Ác như vậy!” Vương Đằng trơ mắt nhìn sấm sét oanh kích lên người mình, tê dại cả da đầu, chỉ kịp văng tục một câu, cả người đã bị nện đến trước mắt biến thành màu đen, linh hồn chấn động kịch liệt, giống như muốn vỡ vụn ra.
Đau đớn cực hạn lập tức bao phủ lấy Vương Đằng.
Răng rắc! Răng rắc!
Từng âm thanh vỡ vụn vang lên, nhưng Vương Đằng đã không nghe bất cứ âm thanh nào, cũng không cảm giác được bất cứ đau đớn nào, hắn đã... chết lặng!
Tầng thứ năm tháp Huyễn Tâm.
Sấm sét đầy trời, một cột ánh sáng sấm sét màu tím thẫm gần như phiếm đen từ trên bầu trời thẳng tắp đánh xuống.
Vương Đằng lấy một loại tư thế cực kỳ khuất nhục nằm trên mặt đất, mặt không biểu tình, quả là sống không còn gì luyến.
Thời gian không biết đã qua bao lâu, cột sáng sấm sét dần dần biến mất, sấm sét đầy trời cũng tan thành mây khói, giống như mọi thứ vừa rồi đều chỉ là ảo giác.
Không!
Tất cả những thứ này đều là ảo giác, một trận ảo giác vô cùng chân thật.
Xung quanh một mảnh tĩnh lặng.
Vương Đằng lẳng lặng nằm trên mặt đất, dần lấy lại tinh thần, đau quá, mệt mỏi quá, hắn thật muốn ngủ... Sau đó, hắn giống như một con cá mặn trở mình, hai mắt vô thần nhìn lên bầu trời đã sớm không còn sấm sét, mắt từ từ nhắm lại.
“Không được!”
“Ta không thể ngủ!”
“Đột phá, ta muốn đột phá!”
Ngay sau đó, hắn dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì, mở choàng mắt, ánh mắt gằn lên, trong mắt đầy tơ máu.
“Tiếp tục đánh đi!”
“Tiếp tục high nào!”
Vương Đằng bỗng chốc bắn lên khỏi mặt đất, ánh mắt đảo quanh bốn phía, nhặt hết bong bóng thuộc tính, có điều bây giờ không có tâm tư chú ý những thứ này, nhặt xong liền không chú ý nữa.
Nhưng lúc này hắn cũng không vội vàng phóng lên tầng thứ sáu, mà là cau mày đứng yên tại chỗ.
Hắn mệt quá!
Linh hồn đã mệt mỏi đến cực hạn, nhìn thoáng qua giao diện thuộc tính, căn nguyên linh hồn rõ ràng không hề tiêu hao, nhưng lại không ngăn được mỏi mệt.
Đây là một loại cảm giác mệt mỏi đến từ sâu trong linh hồn, giống như bọt sóng đánh tới cơn, làm hắn rất muốn ngủ, mí mắt nặng trĩu giống như bị thêm lên nghìn cân gánh nặng.
Không thể tiếp tục như vậy được, đau đớn này quá mãnh liệt, mặc dù hắn có thể cưỡng ép vượt qua thử thách, nhưng cũng không chịu nổi cảm giác mệt mỏi đó.
Nếu không thể loại bỏ cảm giác mệt mỏi, không chừng ở tầng sau hắn sẽ không tự chủ được mà ngủ mất, đến lúc đó e rằng thực sự là phải bị loại rồi.
“Không biết những người khác đã đến tầng thứ mấy rồi?”
Trong mắt Vương Đằng lóe lên vẻ khác lạ, bây giờ hắn đã đến tầng thứ năm, những người khác cho dù mạnh hơn hắn, cũng sẽ không mạnh hơn quá nhiều.
Cho nên... Tầng thứ sáu?
Hoặc là tầng thứ bảy?