“Hương Hương, ngươi cũng đi nhanh đi, tốt nhất nên nghe theo lời hắn ở hành tinh Linh Thú, đừng xung đột với người khác có biết không?” Ngự Cảnh gia chủ Ngự gia dặn dò, vội vàng thúc giục Ngự Hương Hương bắt kịp âm thanh của Vương Đằng.
“Ta biết rồi gia chủ bá bá.” Ngự Hương Hương giẫm chân, ngay lập tức biến thành một vệt ánh sáng, xông về lối vào vòng xoáy của hành tinh Linh Thú.
Ngự Tam, Ngự Nhân cùng thế hệ thiên tài trẻ tuổi của Ngự gia cũng xuất phát, biến thành từng tia sáng theo sát ở phía sau.
Vương Đằng cũng không biết, hành động này của hắn, quả thực có thể gọi là rút dây động rừng, khiến cho rất nhiều người không thể không xuất phát theo.
Mà sau khi Vương Đằng tiến vào ba vòng xoáy, trong vòng nửa tiếng đồng hồ tất cả những người theo sau đó cũng thích thú tiến vào ba hành tinh, toàn bộ quảng trường bên dưới lại lần nữa trở nên náo nhiệt.
“Chư vị, tất cả những người tham gia cuộc thi đều đã tiến vào các hành tinh tương ứng của từng người, bây giờ bắt đầu phát sóng trực tiếp.”
“Mời chư vị chứng kiến cảnh cạnh tranh đặc sắc này.”
Nguyên lão Đan Trần phất tay, một tấm màn ánh sáng xuất hiện giữa không trung, tiếng cười khẽ theo sau truyền ra.
Ngay lúc đó, trên màn ánh sáng kia bỗng nhiên hiện lên các màn hình nhỏ, có đất đai hoang vu, có rừng rậm xanh tươi um tùm, còn có đầm lầy hung hiểm…, mà trong những màn hình kia bất ngờ hiện ra từng bóng dáng của người tham gia cuộc thi.
Tiến hành trực tiếp nhiều màn hình như vậy cùng một lúc, thật sự khiến người không tưởng tượng nổi.
Đám người ở quảng trường nhộn nhịp tập trung ánh mắt trên màn sáng, tìm kiếm người mình coi trọng.
Thế lực ở các nơi ngoại trừ chú ý đến thiên tài thuộc thế lực của mình ra, cũng sẽ chú ý đến những thiên tài tiến vào tầng thứ sáu tháp Huyễn Tâm.
Những người này đều là ứng viên mạnh mẽ của chức quán quân.
Mà với tư cách là một thiên tài tiến vào tầng thứ bảy của tháp Huyễn Tâm, độ chú ý của Vương Đằng đương nhiên là cao nhất.
Chưa kể những thế lực lớn nhỏ đến từ khắp nơi trong vũ trụ, chỉ tính những gia tộc hạch tâm, cũng luôn để mắt đến Vương Đằng bên kia.
Bọn họ rất nhanh đã tìm thấy bóng dáng Vương Đằng trên ba hành tinh, âm thanh bàn tán cũng theo đó truyền ra.
“Vương Đằng này vậy mà lại dùng phân thân tiến vào ba hành tinh cùng một lúc, thật sự làm người ta bất ngờ.”
“Đúng vậy, thao tác này quả nhiên là xoay trật cả lưng của ta.”
“Nhưng hắn tiến vào ba hành tinh cùng một lúc, chẳng phải có nghĩa là hắn đã đăng ký nhiều hạng mục của cuộc thi phó chức nghiệp cùng một lúc sao?”
“Này còn phải nói, chắc chắn là như vậy rồi, không biết cuối cùng hắn đã đăng ký mấy hạng mục?”
“Có lẽ cũng là hai ba hạng mục, nhiều hơn nữa thì không có khả năng, tinh lực của một người chung quy cũng có hạn, không nắm vững nhiều nghề phụ như vậy được.”
“Có lý, một người có thể nắm vững ba nghề phụ, lại tăng chúng lên cấp Tông sư, đã là thiên tài trong thiên tài rồi, ta không tin hắn còn có thể nắm vừng nhiều hơn nữa.”
“Nhìn dáng vẻ của hắn, một trong số đó chắc chắn là Linh trù sư, nghề khác ta đoán là Độc sư hoặc là Y sư, dù sao cũng là hai nghề phụ tương đối đơn giản, còn nghề cuối cùng, ta không đoán ra được.”
…
Bàn luận đến cuối cùng, bỗng nhiên có người đứng ra công bố.
“Ha ha, các ngươi quá ngây thơ rồi, vị Tông sư Vương Đằng này nắm vững bốn nghề phụ.”
“Bốn nghề? Nói đùa sao.” Có người không tin tưởng.
“Mấy ngày trước ở hội giao dịch, một mình vị Tông sư Vương Đằng này so cược quặng với các vị thiên kiêu, trong mấy vị thiên kiêu kia có Tang gia và Thai gia của gia tộc hạch tâm, kết quả đều thua vị Tông sư Vương Đằng kia, điều này chứng minh hắn chắc chắn là một tầm quặng sư, mà ngay lúc đó ta còn nhìn thấy, trên ngực hắn có ba huy hiệu, các ngươi biết là gì không?”
Người công bố nói, cuối cùng chỉ nói nửa kín nửa hở.
“Ba huy hiệu? Vãi, đó thật sự là Tông sư Tứ đạo, nói mau! Nói nhanh lên! Ba cái huy hiệu kia là nghề phụ gì?” Mọi người sôi nổi thúc giục.
“Ha ha, muốn biết, các ngươi cầu xin ta đi.”
“Mịa nó, hèn hạ, nói nhanh lên, nếu không ta sẽ theo Thiên Võng qua đánh ngươi.”
“Đến đây đến đây, đến đây đánh ta đi.”
“Mẹ nó, hèn hạ, xem dao của ta đây!”
“Là Phù văn, Luyện tạo, Đan đạo ba điều này.” Đột nhiên, có người xen vào.
“Cái gì???”
Trong chốc lát mọi người đều sững sờ, tất cả mọi người đều không nghĩ đến vậy mà lại là chủ lưu nhất, cũng có độ khó cao nhất trong ba nghề phụ.
Nói đơn giản đâu?
Kết quả Vương Đằng kia vậy mà lại nắm vững ba nghề phụ khó nhất, thật hay giả vậy.
“Đây là thật sao?” Có người nhịn không được hỏi.
“Đương nhiên là thật rồi, lúc đó rất nhiều người cũng nhìn thấy.”
“o(一︿一+)o Vãi, người anh em ngươi làm như vậy thật không phúc hậu, đó là lời thoại của ta.” Người công bố trước đó lập tức vô cùng oán hận.
“Đáng đời, ai bảo ngươi mẹ nó không nói sớm.”
“Ta…”
“Nói như vậy, Vương Đằng kia là Tông sư Tứ đạo rồi, thật sự khủng bố như vậy sao.”
“Còn có linh trù, hắn là Tông sư Võ đạo.”
“Linh trù?”
“Đúng! Đúng! Đúng! Ta từng ăn linh thực hắn làm, đó thật sự gọi là mỹ vị, đến nay dư vị bất tận.”
“Vãi, tên này còn có cái gì không biết không?”
“Vậy chẳng phải hắn là Tông sư ngũ đạo sao? Dứt khoát học cả Độc sư và Y sư còn dư lại, gom đủ mọi thứ luôn.”
“Thần mẹ nó chứ gom đủ, có kiểu gom đủ như vậy sao?”
“Không gom hết như vậy, làm sao gom hết, thiếu hai nghề, lại thêm hai nghề nữa chẳng phải là không chừa đường sống cho người khác sao.”
“Đúng vậy, Tông sư Thất đạo, điều này thật sự không dám nghĩ đến có được hay không.”
“Nếu đã nói như vậy hắn là Tông sư Ngũ đạo, mọi người không ngại đoán xem, cuối cùng hắn có mấy nghề có khả năng vào top 10? Hoặc là đều không vào nổi?”
“Ha ha, phân tâm ngũ đạo, mặc dù thực sự lợi hại, nhưng có thể tiến vào top 10 hay không lại khó nói được.”
“E rằng có thể vào được top 100 đã xem như không tệ rồi.”
…