“Ngươi mượn làm gì?” Ánh mắt Vương Đằng hấp háy, không nhịn được nghi ngờ hỏi.
Hắn thật sự rất tò mò, con sên Hi Quang này lại mượn Quang Minh Thánh Hỏa của hắn, không phải nó sợ lửa hay sao?
Mượn lửa làm gì?
Đừng bảo là chán sống rồi nên muốn tự thiêu đấy nhé?
“Ngươi nói có cho mượn hay không đã?” Sên Hi Quang đã có kinh nghiệm, không trả lời câu hỏi của Vương Đằng mà hỏi ngược lại.
“Nhỡ ta không muốn cho mượn thì sao?” Vương Đằng nói.
“Nếu ngươi không cho mượn thì chúng ta giằng co ở đây không chết không về.” Sên Hi Quang nói: “Cho dù thể phân liệt ta đây có chết thì bản thể và vô số thể phân liệt của ta cũng sẽ tìm báo thù.”
“Không cần ác vậy chớ?” Vương Đằng dừng một chút, hỏi: “Thế nếu ta cho mượn thì sao?”
“Ta dự trữ không ít linh dược trên tinh cầu này, nếu ngươi muốn, ta có thể tặng hết cho ngươi.” Sên Hi Quang nói.
Khá lắm, đánh một gậy đưa một quả táo.
“Sao tự dưng ngươi lại hào phóng vậy?” Vương Đằng chần chừ một chút, kinh ngạc hỏi.
“Dù sao cũng không mang đi được.” Sên Hi Quang nói.
“Ặc, ngươi có có lý.” Vương Đằng tin lời nó một cách thần kỳ, lại hỏi: “Chỉ mượn thôi? Không phải cướp đấy chứ?”
“Ta cướp nó làm gì, ngươi cảm thấy đặc tính của ta có thể chiếm được dị hỏa thiên địa hả?” Sên Hi Quang nói.
“Ờ, cũng đúng.” Vương Đằng trầm ngâm gật đầu, nói: “Nếu vậy thì được, ta đồng ý.”
“Để đề phòng nhỡ nhàng, ta muốn ngươi ký kết một khế ước linh hồn.” Sên Hi Quang nói.
“Có thể.” Vương Đằng có chút ngoài ý muốn, không ngờ con sên Hi Quang này thông hiểu như thế, nhưng như thế hắn cũng yên tâm.
“Có người đến!” Tiếng nói của sên Hi Quang đột nhiên trở nên vội vàng, cơ thể khổng lồ đột nhiên thu nhỏ lại một tốc độ kinh người, trong ánh hào quang trắng xóa, nó đã hóa thành một con sên chỉ to cỡ bàn tay, đứng trên vai Vương Đằng rồi nói: “Ngươi đối phó đi.”
“...” Vương Đằng có chút sững sờ, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy sên Hi Quang thu nhỏ lại rồi, mà ở phía xa xa đang có một bóng người bước ra từ không gian.
“...”
Vương Đằng quay đầu nhìn sên Hi Quang thu nhỏ trên vai mình, lại nhìn thoáng qua bóng người bước ra từ hư không đằng xa, có chút bần thần.
Có chút ngơ ngáo!
Bầu không khí vốn đang giương cung bạt kiếm đột nhiên sụp đổ, làm người ta có chút không kịp đề phòng.
Tình huống này cũng thật sự ngoài dự kiến của hắn.
Mà người đàn ông trung niên bước ra từ trong hư không kia, dường như cũng có chút sững sờ.
Không phải bảo là nguy hiểm lắm sao?
Giờ không thấy như vậy.
Cảnh tượng này có gì đó là lạ.
“Tồn tại cấp Bất Hủ!” Vương Đằng nhìn bóng người của đối phương, cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ phát ra ia thì lập tức nhận ra thân phận của đối phương.
Xem ra tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp vẫn coi trọng hắn, phái hẳn tồn tại cấp Bất Hủ đến cứu hắn.
Đột nhiên có chút cảm động là cớ làm sao.
Nhưng không để hắn nghĩ nhiều, không gian hai bên trái phải đột nhiên dao động, hai bóng người khác cũng bước ra...
“Lại là hai vị cấp Bất Hủ!” Vương Đằng hơi sửng sốt, ánh mắt khẽ chớp động.
Điều động cả ba vị cấp Bất Hủ, tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp có chút khủng bố đấy.
Bảo sao cứ có người nói liên minh Phó Chức Nghiệp không nhịn nổi, chỉ cần nhìn đội hình này là đủ hiểu.
Lúc này, ba vị tồn tại cấp Bất Hủ đồng thời xuất hiện vây quanh Vương Đằng, sau đó ánh mắt cùng nhìn về phía sên Hi Quang trên vai hắn.
Với tu vi của bọn họ, chỉ cần một ánh mắt là đủ nhận ra sên Hi Quang cho dù nó có thu nhỏ lại cũng vô ích.
Đúng lúc này, Vương Đằng rõ ràng cảm nhận được cơ thể sên Hi Quang dường như... khẽ rùng mình!
“Ngươi cũng biết sợ à?” Vương Đằng lấy làm lạ, truyền âm hỏi.
“Ba tên cấp Bất Hủ, ngươi có sợ không?” Sên Hi Quang tức giận nói.
“Nói thật là ta không sợ.” Vương Đằng đáp.
“...” Sên Hi Quang không còn gì để nói.
Tự nhiên cảm thấy câu hỏi của mình thật vô nghĩa, ba gã cấp Bất Hủ này đến để cứu hắn mà.
“Ngươi là... Vương Đằng đúng không?” Người đàn ông trung niên cấp Bất Hủ xuất hiện đầu tiên hỏi.
“Là ta đây.” Vương Đằng bình tĩnh gật đầu.
Hai người bình tĩnh như đang nói chuyện phiếm với nhau, nhưng chẳng hợp với tình hình lúc này chút nào.
Điều đó làm người đàn ông trung niên cấp Bất Hủ kia có chút bần thần, im lặng một chút rồi cất tiếng hỏi lần nữa: Tình huống giờ là sao?”
“À, chuyện này thì cần giải thích một chút, kể ra thì có hơi phức tạp.” Vương Đằng nói.
“Vậy thì nói ngắn gọn thôi.” Người đàn ông trung niên cấp HB nói.
“Ặc, được rồi, đơn giản thì là...” Vương Đằng hơi ngây ra, rất nhiều suy nghĩ xoay chuyển trong đầu hắn, cuối cùng chốt lại rằng: “Chúng ta giảng hòa rồi!”
Ba vị cấp Bất Hủ: “...”
Bảo ngươi tóm gọn chứ không bảo ngươi nói cụt lủn như thế.
Nhóm nguyên lão Đan Trần: “...”
Họ còn đang lo lắng cho sự an nguy của Vương Đằng, kết quả không ngờ lại được nghe một câu như vậy.
Giảng hòa?
Giảng hòa với một con cự thú Tinh Không, nghe sao cứ thấy vô thực.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, cảm giác trí não có chút không đủ xài.
Giảng hòa này có giống với giảng hòa theo hiểu biết của họ không?
Hay là bị ép phải giảng hòa?
“Ngươi có bị đe dọa gì không?” Người đàn ông trung niên cấp Bất Hủ nháy mắt với Vương Đằng, truyền âm hỏi.
“Ạc...” Vương Đằng có chút dở khóc dở cười, bất đắc dĩ đành giải thích một phen, đương nhiên trong đó có giấu đi một vài thứ, không thể kể hết mọi chuyện cho đối phương được.
“Thật chứ?” Người đàn ông trung niên cấp Bất Hủ nghi ngờ hỏi lại.
“Yes? Ta sẽ không lấy mạng nhỏ của mình ra để đùa giỡn đâu.” Vương Đằng cười gật đầu.
Ba vị tồn tại cấp Bất Hủ không khỏi liếc nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó dường như trao đổi với nhau dăm ba câu, cuối cùng gật đầu với Vương Đằng rồi hòa mình vào không gian và biến mất tại chỗ.
“Rốt cuộc cũng lừa đi được.” Vương Đằng thở phào.
“Không ngờ lời nói của ngươi hữu dụng đến thế, ta đã tính bỏ thể phân liệt này rồi cơ.” Nãy giờ sên Hi Quang vẫn im lặng, lúc này mới nhìn Vương Đằng bằng ánh mắt phức tạp, nói.