Thậm chí cũng không thiếu thiên tài của thế lực khác, giống như những con hắc mã, trổ hết tài năng ở trong tất cả thiên tài tầm quặng.
Nhưng mỏ quặng do những thiên tài này tìm được vẫn còn có chút chênh lệch với quặng Dung Nham Long Tinh do Tang Giang tìm được, tạm thời không thể vượt trên Tang Giang.
Trong khi những trận tranh tài khác đã chuẩn bị tiến vào thời điểm quyết liệt cuối cùng, tranh tài của của một đạo tầm quặng đã tiến vào mức độ gay cấn.
Trong những thiên tài tầm quặng đã tìm được mỏ quặng này vẫn có vài người còn đang tiếp tục tìm kiếm, có vài người đã rời khỏi Khoáng tinh, trực tiếp trở về trên quảng trường, cùng đợi bình chọn cuối cùng.
Về phần Phù văn sư thì vẫn ở lại trên Khoáng tinh, trận tranh tài của bọn họ đều phải tiến hành ở trên Khoáng tinh.
Dù sao thủ đoạn của Phù văn sư chính là minh khắc trận pháp!
Mà sau khi minh khắc ra trận pháp của riêng mình lại phải tiến hành tranh đấu trận pháp, nhìn xem trận pháp của ai có thể chống đỡ được đến cuối cùng, người đó chính là người thắng sau cùng.
Một phương thức bình chọn đơn giản thô bạo, nhưng cũng trực tiếp nhất, sáng tỏ nhất.
Tất cả đều lấy thực lực để nói chuyện.
Do đó, giờ phút này những Phù văn sư đều đang minh khắc trận pháp trong núi non sông ngòi ở trên Khoáng tinh, đợi đến một khoảnh khắc cuối cùng kia tiến hành chiến đấu và tranh tài trận pháp.
Bên chỗ Linh trù sư cũng đã có không ít người trở về, bắt đầu nấu nướng linh thực của mình, từng mùi thơm kỳ dị bay lên, tràn ngập trên quảng trường, khiến cho miệng lưỡi người ta thèm thuồng, ào ào quăng ánh mắt tò mò đến.
Những Linh trù sư này sẽ làm ra linh thực thơm ngon đến cỡ nào, thật sự khiến cho người ta tò mò?
Nhưng còn có không ít người vẫn đang ở trên hành tinh Linh Thú, ví dụ như Vương Đằng và Ngự Hương Hương, lại ví dụ như hai anh em Thế gia.
Thời gian cần có để nấu nướng linh thực tương đối ngắn hơn chút, nhưng lựa chọn nguyên liệu nấu ăn lại là một khâu cực kỳ quan trọng, do đó có rất nhiều thiên tài Linh trù sư đứng đầu hiện giờ vẫn còn đang ở trên hành tinh Linh Thú tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn bọn họ cần đến.
“Hai thằng nhãi này, còn chậm rì rì làm cái gì chứ.” Sắc mặt của Thế Lũng hơi biến thành màu đen.
Mười ngày này hắn vẫn luôn trong lo lắng, sợ hai người Thế Kinh và Thế Đô sẽ chạm trán Vương Đằng.
Hiện giờ Vương Đằng tự hủy tương lai, lựa chọn tranh tài nhiều hạng nghề phụ, đã lộ ra vẻ được điều này mất cái khác, chuyện này tự nhiên khiến cho hắn thật vui vẻ, nhưng hắn sợ Vương Đằng sẽ kéo hai thằng con trai của hắn làm đệm lưng.
Do đó hắn thà rằng hai anh em Thế Kinh rời khỏi hành tinh Linh Thú sớm một chút, cũng không muốn để cho bọn họ lại tiếp tục ở đó kiếm nguyên liệu nấu ăn tốt hơn nữa.
“Nhưng chắc thằng oắt con kia cũng không hơn được hai đứa Thế Kinh.” Một nụ cười lạnh nổi lên bên khóe miệng Thế Lũng.
Theo ý hắn, thực lực võ đạo của Vương Đằng tự nhiên thật mạnh, nhưng ở phương diện nghề phụ thì còn chưa chắc.
Ít nhất nhìn xem hiện giờ, Vương Đằng rất có khả năng không lấy được thành tích tốt trên bất cứ một đạo nghề phụ nào.
Phát triển cân đối, có lúc chính là bình thường!
Vương Đằng này hiển nhiên đang đi trên con đường đó.
“Vương Đằng rốt cuộc có chuyện gì vậy? Hình như hắn không tìm thấy mỏ quặng!”
“Xem ra đúng là tốt mã dẻ cùi, tìm nhiều ngày như vậy, kể cả một mỏ quặng đều không tìm được, ta còn tưởng rằng hắn tiến vào trong biển lớn thì có thu hoạch chứ.”
“Tìm kiếm mỏ quặng ở bên trong biển lớn đâu có dễ dàng như vậy, kể cả đám người Phong Lưu, Tang Y đều không dám tiến vào trong biển lớn, Vương Đằng này quá tự phụ.”
“Đúng vậy, quá tự phụ, cuối cùng kéo bản thân vào trong hoàn cảnh xấu hổ như thế.”
“Không chỉ có như thế, các ngươi nhìn mấy bóng dáng của hắn ở trên đan đạo, độc đạo, dược đạo xem, vài ngày này không hề động đậy nhúc nhích gì luôn, cũng không biết đang làm cái gì.”
“Tên này sẽ không phải đến để chơi đùa đấy chứ, quá trẻ con.”
“Haizzz, vốn còn có chút chờ mong đối với hắn, nhưng mà hiện giờ xem ra uổng phí một phen kỳ vọng của ta.”
“Quá không sáng suốt, một thiên tài tốt đẹp, hiện giờ chẳng lẽ lại bị hủy ở dưới tự phụ của chính mình sao?”
…
Lúc này đám người đang xem tranh tài đến từ các nơi trong vũ trụ đã hơi thất vọng về Vương Đằng.
Theo thời gian trôi đi, Vương Đằng đều không hề có động tác gì, nhẫn nại nhiều hơn nữa đều hóa thành thất vọng.
Cùng lúc đó, những Luyện tạo sư này cũng ào ào rời khỏi Khoáng tinh, cơ bản đều đã trở về trên quảng trường, bắt đầu rèn ra tác phẩm dự thi của mình.
Trên quảng trường tranh tài cuối cùng kia, đủ loại lửa kỳ dị bay lên, từng tiếng vang gõ vào kim loại quanh quẩn bốn phía, giống như tạo thành một khúc nhạc khác lạ.
Nhưng những âm thanh này đều bị giới hạn ở bên trong khu vực của Luyện tạo sư, sẽ không truyền đến các khu vực tranh tài khác, tự nhiên càng sẽ không ảnh hưởng đến tranh tài của các nghề phụ khác.
Thật hiển nhiên, những khu vực này đều minh khắc phù văn cách âm, bằng không tuyệt đối không có khả năng dễ dàng ngăn cản tiếng động khi rèn.
Đám người Tông sư Hoa Viễn không khỏi sốt ruột thay cho Vương Đằng, bọn họ biết rõ, Vương Đằng chẳng những tham gia tranh tài một đạo Tầm quặng sư, còn tham gia cả tranh tài Luyện tạo sư và Phù văn sư, hiện giờ tiêu tốn thời gian trên một đạo tầm quặng lâu như vậy, thật sự bất lợi cho tranh tài của Luyện tạo sư và Phù văn sư.
Điều càng khiến cho bọn họ sốt ruột là cho đến bây giờ hắn còn không tìm được mỏ quặng nào có thể thắng được những thiên tài đứng đầu kia.
Rất có cảm giác nhặt hạt mè bỏ hạt dưa hấu.
“Làm sao bây giờ? Tông sư Vương Đằng sẽ không phải không kịp đấy chứ?” Tông sư Harold không nhịn được lo lắng nói.
“Đúng vậy, hắn còn không bắt đầu luyện tạo, chỉ sợ sẽ không kịp nữa.” Tông sư Hammond cau mày nói.
“Haizzz, Tông sư Vương Đằng vẫn còn hơi quá tự phụ một chút, bằng không đâu đến nỗi này.” Tông sư Kirton không nhịn được thở dài.