Vị gia chủ này lười nhác ngồi dựa trên ghế, nàng mặc quần áo bằng lụa mỏng màu đen, thân thể mềm mại đầy đặn và tinh tế được che giấu bên dưới lớp lụa đen kia, một chút trắng nõn như ẩn như hiện.
Nhưng người phụ nữ có thân hình yêu kiều như vậy lại có một khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng, tạo thành tương phản mãnh liệt.
Đám người Lam Tế không khỏi quay đầu sang nhìn gia chủ Miêu gia này, một chút kinh diễm lóe lên trong mắt.
Thân phận Độc sư cấp Thánh phối hợp với dung nhan yêu kiều khiến cho người ta tràn ngập dục vọng chinh phục kia, và thân thể mềm mại làm người ta muốn nhẹ nhàng vỗ về, thật sự khiến cho rất nhiều cường giả chạy theo như vịt.
Nhưng mà vị này không phải là một nhân vật đơn giản…
Nếu như Ariela gia chủ của gia tộc Roderic là một đóa tường vi màu đỏ kiều diễm như lửa thì gia chủ của Miêu gia này chính là một đóa hoa hồng kịch độc màu tím đậm mọc đầy gai độc.
Là kiểu ai chạm vào kẻ đó chết.
“Không chỉ có như thế, các ngươi không phát hiện sao? Ngay từ đầu hắn dùng tay không cầm bảy cây linh dược hệ Độc vạn năm.” Một giọng nói truyền đến từ bên cạnh.
Người mở miệng là một người đàn ông trung niên có mái tóc dài màu xanh lá, hắn là Osmond, gia chủ của gia tộc Remus một trong năm đại gia tộc hạch tâm độc đạo!
“Hả?” Vài vị gia chủ còn lại nghe thấy lời này, lập tức sửng sốt, giống như đang hồi tưởng lại cái gì, ánh mắt hơi đổi.
“Hắn có được thiên phú hệ Độc đặc thù!” Miêu Bồng nói lời khẳng định.
“Không sai!” Osmond gật đầu, giọng điệu cũng cực kỳ khẳng định: “Hơn nữa chỉ sợ thiên phú hệ Độc kia cực kỳ mạnh mẽ.”
“Vương Đằng này thật đúng là…” Lam Tế nói được một nửa lại dừng, hắn đã không biết nên hình dung Vương Đằng như thế nào nữa.
Vài vị gia chủ đều đồng thời im lặng, nhận thức của bọn họ về Vương Đằng lại một lần nữa bị đổi mới, có thể nói trong lòng tương đối phức tạp.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Vương Đằng nhìn bảy cây linh dược hệ Độc vạn năm trong tay, vẻ mặt bình thản từ đầu đến cuối, ước chừng qua hơn ba tiếng, bảy cây linh dược hệ Độc vạn năm trước mắt mới lần lượt bị luyện hóa hoàn toàn.
Sau đó hắn nheo ánh mắt lại, dùng ngọn lửa bao bọc lấy bảy cây linh dược hệ Độc vạn năm sau khi luyện hóa lại, lơ lửng ở bên cạnh.
Lúc này hắn đột nhiên hơi hâm mộ những thiên tài độc đạo khác, bọn họ đều có dược đỉnh của riêng mình, hơn nữa cấp bậc không thấp, chẳng những có thể dùng để luyện chế vật kịch độc, còn có thể dùng để chứa đựng các loại linh dược hệ Độc, vô cùng tiện lợi.
Luyện đan sư có lò luyện đan, Dược sư và Độc sư bình thường đều sẽ chuẩn bị một dược đỉnh, chuyên môn dùng để luyện chế các loại dược vật.
Hai thứ có chỗ tương tự, nhưng cũng đều có đặc điểm của riêng mình, vô cùng tương đồng.
Trước kia Vương Đằng đều trực tiếp dùng lò luyện đan để luyện chế các loại dược vật, nhưng hiện giờ lò Hắc Vẫn của hắn rõ ràng không có biện pháp dùng đến.
Cũng không thể bên kia luyện đan một chút, bên này luyện dược một chút được.
Nghĩ như thế, ánh mắt của Vương Đằng theo bản năng đảo qua, đột nhiên phát hiện ra cái gì đó ở một góc, ánh mắt lộ vẻ ngoài ý muốn.
“Hả?!”
Vài bong bóng thuộc tính đặc thù lơ lửng ở bên cạnh một Độc sư trẻ tuổi, dáng vẻ của người này thật bình thường, không nhìn thấy chỗ thần kỳ nào, có vẻ thật tầm thường trong những thiên tài nghề phụ mỹ nam mỹ nữ này.
Nếu không phải Vương Đằng nhìn thấy vài bong bóng thuộc tính ở bên cạnh hắn, còn chưa chắc đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
“Nhặt!”
Vương Đằng lập tức khống chế niệm lực tinh thần cấp tốc thổi quét sang bên đó, nhưng chỉ có kích cỡ như một sợi chỉ, vốn không đủ để ảnh hưởng đến người khác.
Bằng không cơ chế tranh tài sẽ không cho phép.
Đừng thấy những đài đá này bình thường không có gì lạ, trên thực tế chúng có tồn tại phù văn ngăn cách tinh thần lực của người khác quấy nhiễu.
Một sợi niệm lực tinh thần này của Vương Đằng không làm được gì cả, chỉ có thể coi thành môi giới nhặt bong bóng thuộc tính, nhưng nó vừa khéo có thể xuyên qua những khe hở phù văn này.
‘Dược Vương đỉnh x1000’
‘Dược Vương đỉnh x1200’
‘Dược Vương đỉnh x1500’
…
Các bong bóng thuộc tính dung nhập vào trong đầu Vương Đằng, hóa thành một đoạn cảm ngộ.
Cùng lúc đó, ở trong đầu hắn, vô số điểm sáng bắt đầu ngưng tụ, hóa thành một dược đỉnh hết sức đặc thù.
Tuy rằng dược đỉnh kia do nguyên lực ngưng tụ thành, nhưng lại giống như thực vật, hơn nữa còn tản mát ra một loại khí tức phong cách cổ xưa dày nặng.
Mặt ngoài dược đỉnh khắc rõ từng đường vân kỳ dị cùng với vô số linh dược.
Vương Đằng mới chỉ nhìn lướt qua đã thấy được mấy ngàn loại linh dược mình có quen biết, đây vẫn chỉ là một bộ phận nhỏ thôi, phần lớn linh dược trên đó hắn thậm chí còn chưa từng thấy.
Trong phút chốc, hắn phục hồi tinh thần lại, ánh mắt lộ ra vẻ kinh dị.
“Dược Vương đỉnh!”
“Giọng điệu thật lớn, nhưng nhìn từ những linh dược được minh khắc ở mặt ngoài, hình như dược đỉnh này thật sự không tầm thường.”
Vương Đằng hít sâu một hơi, kiềm chế chấn động trong lòng, nhận lấy một ít trí nhớ của phần cảm ngộ mới vừa nhận được kia.
Rất nhanh, một tia minh ngộ đã xuất hiện ở trong lòng hắn.
Tương tự với lò Lôi Nhạc của Nhạc gia, Dược Vương đỉnh này cũng là một loại chiến kỹ đặc thù có thể ngưng tụ lô đỉnh, thậm chí có thể nói là một loại kỹ xảo.
Nhưng khác với lò Lôi Nhạc, Dược Vương đỉnh này lấy ba loại nguyên lực gồm nguyên lực hệ Mộc, nguyên lực hệ Kim và nguyên lực hệ Hỏa tiến hành ngưng tụ, tác dụng chủ yếu nằm ở trên luyện chế dược vật.
Còn lò Lôi Nhạc trừ bỏ có thể dùng để tác chiến ra, tác dụng lớn hơn nữa ở chỗ tôi luyện.
Mặt khác, lai lịch của Dược Vương đỉnh này cũng tương đối không tầm thường.
Nghe đồn trước kia rất lâu, trong vũ trụ có một thế lực do Dược sư, Độc sư, thậm chí cả Luyện đan sư cùng xây dựng thành, tên là Dược Vương tông, nó đã từng là bá chủ một phương, phạm vi thế lực trải rộng các đại cương vực.