Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3327 - Chương 3327. Thiên Tài Xuất Hiện Lớp Lớp! Đồng Hành Cùng Nhau! Giải Độc! (3)

Chương 3327. Thiên tài xuất hiện lớp lớp! Đồng hành cùng nhau! Giải độc! (3)
Chương 3327. Thiên tài xuất hiện lớp lớp! Đồng hành cùng nhau! Giải độc! (3)

Do đó hiện giờ khi được lấy ra, nó đã giãy giụa điên cuồng, muốn tránh thoát khỏi khống chế của Vương Đằng.

Anh ~

Một tiếng thét chói tai truyền ra từ trong miệng nó.

Nghe thấy tiếng kêu đó, hai người Thế Kinh và Thế Đô cách đó không xa không nhịn được quay đầu lại nhìn, trên mặt toàn là vẻ phẫn nộ.

Bọn họ đã trở về từ hành tinh Linh Thú, nhưng mà bởi vì bị Vương Đằng cướp hết nguyên liệu nấu ăn, cho nên sau đó bọn họ chỉ có thể góp nhặt lại nguyên liệu nấu ăn từ đầu.

Nguyên liệu nấu ăn khác đều tương đối dễ tìm, chỉ có nguyên liệu nấu ăn chủ yếu nhất cực kỳ khó tìm, đó chính là Băng Ngọc Anh Anh Ngư!

Mới đầu bọn họ chuẩn bị nhiều thủ đoạn như vậy đều không bắt được nó, về sau không có chuẩn bị gì, tự nhiên càng không cách nào bắt được, do đó cuối cùng chỉ có thể tìm một nguyên liệu nấu ăn khác thay thế.

Cũng là một loại cá, nhưng kém hơn Băng Ngọc Anh Anh Ngư rất nhiều.

Bởi vậy giờ phút này hai người nhìn thấy Vương Đằng lấy Băng Ngọc Anh Anh Ngư kia ra, cho nên mới phẫn nộ như thế.

Đương nhiên, còn có một phần nguyên nhân đến từ đau đớn ngay trên mặt và trên đầu bọn họ.

“Shhh!”

Vừa nghĩ đến nó, hai người không khỏi hít vào một hơi, tác động đến vết thương ở trên mặt… đau quá!

Vương Đằng giống như nhận ra ánh mắt của hai người, không khỏi quay đầu nhìn lại, nở nụ cười với hai người.

Lại có bong bóng thuộc tính rơi xuống kìa!

Nhặt!

‘Tiếng Thở Dài Của Thần x1500’

‘Tiếng Thở Dài Của Thần x1800’

‘Tiếng Thở Dài Của Thần x2300’

Trong phút chốc, bong bóng thuộc tính của ‘Tiếng Thở Dài Của Thần’ lại một lần nữa dũng mãnh vào trong đầu Vương Đằng, khiến cho độ nắm chắc ‘Tiếng Thở Dài Của Thần’ của hắn nhanh chóng tăng lên.

‘Tiếng Thở Dài Của Thần (không trọn vẹn)’: 1500/30000 (thông thạo)

“Lại đạt đến cấp bậc thông thạo!” Vương Đằng không nhịn được vui vẻ trong lòng.

Hắn vốn cho rằng có thể tăng lên một chút giá trị thuộc tính đã coi như không tệ, không ngờ lại trực tiếp khiến cho hắn từ cấp bậc nhập môn tăng lên đến thông thạo, xem như là một niềm vui bất ngờ.

Hai anh em Thế gia này thật sự là hai con cừu mập không tệ!

Không uổng công hắn giữ hai anh em này lại, quả nhiên lại phát huy sức lực còn dư.

Thật ra hắn không ngờ sau khi hai anh em này mất đi Băng Ngọc Anh Anh Ngư, nhưng vẫn kiên trì chế biến linh thực trong ‘Tiếng Thở Dài Của Thần’.

Chính nhờ kiên trì này nên khiến cho hắn nhặt thêm không ít bong bóng thuộc tính của ‘Tiếng Thở Dài Của Thần’, bằng không hắn chưa chắc đã tăng lên đến cấp bậc thông thạo được đâu.

Hiện giờ nắm giữ đối với ‘Tiếng Thở Dài Của Thần’ đã đạt đến cấp bậc thông thạo, hắn càng có tin tưởng chế biến linh thực trong đó.

Hai người Thế Kinh thấy Vương Đằng còn cười với bọn họ, đều cho rằng hắn đang giễu cợt mình, lập tức càng giận đến muốn mắng chửi người, nhưng bọn họ cũng biết tình huống hiện giờ không cho phép, chỉ có thể hung hăng trừng mắt lườm Vương Đằng, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, không nhìn khuôn mặt khiến cho bọn họ căm hận vô cùng kia nữa.

Vương Đằng cũng không chú ý đến hai người bọn họ, không có bong bóng thuộc tính để nhặt, ai thích nhìn bọn họ chứ, hai tên quái dị.

Nhưng hắn vẫn định chờ một chút, nhìn dáng vẻ của hai người giống như đã chế biến được một nửa, có lẽ chờ đến khi bọn họ chế biến hoàn thành, còn có thể rơi xuống không ít bong bóng thuộc tính.

Nhặt bong bóng thuộc tính trước rồi tính, dù sao hắn chỉ còn một bước cuối cùng thôi, không vội.

Về phần nước dùng hắn đã nấu, đương nhiên thời gian càng lâu càng tốt, hắn vốn chỉ lấy nhiệt độ của dị hỏa thiên địa để tăng nhanh tốc độ chế biến canh loãng kia thôi.

Vì thế hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng ấn một cái lên trên thân thể của Băng Ngọc Anh Anh Ngư đang giãy giụa không ngừng, thân thể con cá này lập tức cứng đờ, không giãy giụa nữa.

Không chết!

Vương Đằng chỉ khiến cho nó yên tĩnh một chút, để tiện lát nữa tiến hành mổ xẻ vật sống.

“Anh ~”

Băng Ngọc Anh Anh Ngư đưa mắt nhìn Vương Đằng, nước mắt lưng tròng, tiếng anh anh chói tai lập tức trở nên yếu đuối.

Người không biết có lẽ còn sẽ cho rằng có cô thiếu nữ nào đang kêu anh anh đấy.

Đám người xem tranh tài kinh ngạc không thôi, nhìn con cá lớn màu đen ở trước mặt Vương Đằng, vẻ mặt hơi cổ quái, lại có loài cá sẽ phát ra tiếng kêu anh anh anh.

“Đó là cá gì vậy, tiếng kêu kỳ quái như thế?”

“Hình như cá đó tên là Băng Ngọc Anh Anh Ngư, nghe đồn là một loại cá thật hiếm thấy.”

“Băng Ngọc Anh Anh Ngư! Ta biết nó, là một loài cá gần như sắp diệt sạch, không ngờ trên hành tinh Linh Thú lại có nó.”

“Hai anh em Thế gia kia cũng thật thảm, cá quý giá như vậy lại bị Vương Đằng chiếm đi.”

“Không thể nói như vậy, bọn họ vốn không bắt được con cá này, các ngươi lại không phải không nhìn thấy tình huống trước đó.”

“Thật sự là như vậy, chỉ có thể trách bọn họ tài nghệ không bằng người.”

Thời gian tiếp tục trôi qua, bản thể và các đại phân thân của Vương Đằng đồng hành cùng nhau, vững vàng tới gần thành quả cuối cùng.

Thấm thoắt, lại một ngày trôi qua.

Trong một ngày này, trên bầu trời sẽ thường có mây đen kéo đến, lôi kiếp theo đó đánh xuống, trên quảng trường rơi vào trong bầu không khí khẩn trương.

Tất cả mọi người biết rõ ngay lập tức phải đi vào giai đoạn cuối cùng, tiếp theo chỉ có hai khả năng là thành công và thất bại.

Thời gian đã không đủ để cho những thiên tài nghề phụ này có cơ hội lần thứ hai nữa.

Thiên tài nghề phụ thành công trong một ngày này, thành phẩm cao nhất vẫn là cấp Tông sư thất phẩm, có binh khí, có đan dược, cũng có độc dược, thậm chí còn có các loại linh thực thơm ngon…

Ở trên quảng trường chính giữa, không gian hơi dao động, đột nhiên có một nhóm người bị áp giải ra.

Nhóm người này phần lớn quần áo tả tơi, đeo còng tay cùm chân, sắc mặt chết lặng, giống như không coi trọng sống chết nữa.

Nhưng có một số ít người giãy giụa điên cuồng, đáng tiếc bọn họ bị đủ loại cấm chế trói buộc, vốn không thể tránh thoát, chỉ có thể mặc cho sắp xếp.

Hết chương 3327.
Bình Luận (0)
Comment