“Có đạo lý.” Hoa Thiên Vũ cười khổ một chút, nói: “Nhưng mà có thể dùng thuật trị liệu Quang Minh tinh xảo như vậy, uy hiếp của hắn đối với chúng ta lại càng lúc càng lớn, hơn nữa cho đến bây giờ, chúng ta đã tụt lại rất nhiều.”
Vừa dứt lời, mấy người Tể Đỉnh đã lập tức xoay người, đi nhanh về phía tù nhân thử độc khác, không hề nói nhảm gì nữa.
“Oh vãi, các ngươi không nói võ đức.” Hoa Thiên Vũ trừng mắt, lập tức cũng đi đến chỗ tù nhân thử độc khác.
Thật sự không thể trì hoãn được nữa, bằng không chỉ sợ tù nhân thử độc không đủ để cho hai người Vương Đằng và Bạch Tiên Nhi phân chia.
Trong thời gian tiếp theo, trên quảng trường lập tức trình diễn một màn tranh tài trị liệu giành giật từng giây, đám người Hoa Thiên Vũ dù sao cũng là thiên tài của gia tộc hạch tâm y đạo, dưới tình huống bọn họ thi triển tất cả vốn liếng, cho dù hai người Vương Đằng và Bạch Tiên Nhi lợi hại nữa, đều bị bọn họ phân chia đi không ít tù nhân thử độc.
Cùng lúc đó, tiếng lôi đình trên bầu trời cũng vang vọng không ngừng lên, không hề gián đoạn, các Độc sư thiên tài thành công luyện chế độc dược.
Tranh tài của độc đạo và y đạo đồng thời tiến vào giai đoạn khẩn trương nhất.
Tranh tài các hạng nghề phụ đang tiến hành hừng hực khí thế.
Không biết từ khi nào, trên bầu trời đã xuất hiện bảy màn sáng vĩ đại, trên đó rõ ràng xuất hiện thứ hạng của thiên tài nghề phụ các đạo.
Đan đạo! Luyện tạo! Phù văn! Y đạo! Độc đạo! Tầm quặng! Linh trù!
Bảy màn sáng, tương ứng với xếp hạng của tranh tài nghề phụ bảy hạng mục.
Trong đó mấy hạng nghề phụ như đan đạo, luyện tạo, y đạo, độc đạo này đã xuất hiện một vài thứ hạng, hơn nữa thứ hạng trên đó còn đang trong đổi mới không ngừng.
Chỉ có màn sáng của ba đạo nghề phụ phù văn, tầm quặng, linh trù này, thứ hạng vẫn để trống, phải đợi đến cuối cùng mới có thể tiến hành xếp hạng.
Trên màn sáng thứ hạng y đạo, các tên theo đó xuất hiện.
Mà cái tên hạng nhất rõ ràng là Bạch Tiên Nhi.
Thứ hai là Vương Đằng!
Tên thứ ba là Hoa Thiên Vũ, thứ tự sau đó là Nông Quỳnh Di, Tể Đỉnh, Oswell, Jalid.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, những thiên tài của những gia tộc hạch tâm này thật sự chiếm cứ ưu thế thật lớn, thiên phú của bọn họ vượt trên những người khác.
Nhưng người khiến mọi người kinh ngạc vẫn là hai người Bạch Tiên Nhi và Vương Đằng, rõ ràng không phải là người của gia tộc hạch tâm, nhưng lại chiếm vị trí thứ nhất và thứ hai.
Đây là chuyện như chưa từng xảy ra trong quá khứ.
Trong trận tranh tài của các kỳ trước, cho đến bây giờ đều là thiên tài của các gia tộc hạch tâm dẫn đầu rất xa.
Hiện giờ người xem tranh tài đến từ các thế lực lớn trong vũ trụ đều cực kỳ kích động, cho dù Vương Đằng hay là Bạch Tiên Nhi đều không phải là thiên tài của gia tộc hạch tâm, như vậy có ý nghĩa rằng thiên tài của các thế lực khác cũng có thể trấn áp thiên tài của gia tộc hạch tâm.
Đối với người xem trận tranh tài, tự nhiên đặc biệt phấn chấn lòng người.
Địa vị lũng đoạn của gia tộc hạch tâm không phải không thể phá vỡ được.
Tất cả đều có khả năng.
Hơn nữa lần này không chỉ có một người, mà đồng thời xuất hiện hai người.
Nhưng tình huống như vậy dù sao hiếm khi xuất hiện, trong hơn mười lần hội giao lưu đều chưa chắc sẽ xuất hiện một hai lần.
Nhưng mỗi một lần xuất hiện, tất nhiên đều có ý nghĩa rằng thiên tài nghề phụ có thiên phú cực kỳ mạnh mẽ quật khởi.
Do đó mọi người mới sẽ càng kích động hơn.
Tình huống như vậy ngàn năm một thuở.
“Không biết giữa Bạch Tiên Nhi và Vương Đằng, ai sẽ mạnh hơn?”
“Chắc là Bạch Tiên Nhi, dù sao nàng đã dẫn đầu không ít.”
“Có được không, chỉ dẫn trước hai tù nhân thử độc dùng độc dược cấp Tông sư bát phẩm.”
“Hai người đã thật ghê gớm rồi, hơn nữa còn là độc dược cấp Tông sư bát phẩm, đó không phải Y sư bình thường có thể giải quyết.”
“Phải nhìn xem Vương Đằng có thể đuổi kịp hay không, tốc độ của hắn không hề chậm.”
“Hai người này đúng là yêu nghiệt, tốc độ còn nhanh hơn thiên tài của gia tộc hạch tâm không ít.”
…
Đám người Tông sư Hoa Viễn cũng hơi kích động, nhìn Vương Đằng chiếm được hạng thứ hai trên bảng xếp hạng y đạo, hơn nữa còn có hy vọng tranh đoạt hạng nhất, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ mừng rỡ.
Như vậy chính là có hy vọng tranh đoạt quán quân!
Niềm vui bất ngờ do Vương Đằng mang đến cho bọn họ thật sự càng lúc càng lớn.
Nhưng lại không phải là chuyện vui vẻ gì đối với gia tộc Pylax.
Không phải Vương Đằng này am hiểu nhất là luyện đan và luyện tạo sao?
Vì sao lại đột nhiên chạy đến hạng hai của y đạo chứ?
Chuyện này con mẹ nó không khoa học!
Sắc mặt của đám người Giới Chủ Hỏa Viêm, Giới Chủ Nộ Tước đều có vẻ ghê tởm giống như ăn phân, bọn họ không chấp nhận nổi nhất việc nhìn thấy Vương Đằng quật khởi.
“Thiên phú y đạo của thằng nhóc này lại mạnh như vậy.” Trên đài cao, nguyên lão Tamberi kinh ngạc nói.
“Hắn là võ giả hệ Quang Minh, giống như cô bé kia, thiên phú y đạo tự nhiên không kém đi đâu được.” Nguyên lão Đan Trần khẽ vuốt râu nói.
“Bạch Tiên Nhi kia có thân phận gì vậy, thoạt nhìn thiên phú không hề kém.” Nguyên lão Tamberi tò mò hỏi.
“Người xuất thân từ cương vực Vũ Quang, hình như là người của nơi đó.” Nguyên lão Bias nói chen vào.
“Nơi kia?” Nguyên lão Tamberi hơi sững sờ, trên mặt lập tức hiện lên vẻ kinh dị, nói: “Bạch Tiên Nhi này lại có thân phận như vậy.”
“Trái lại không nghĩ đến cả người của nơi đó đều xuất thế.” Nguyên lão Bias nói.
“Người thừa kế của bọn họ rất khó tìm, do đó trong một khoảng thời gian rất dài đều trong yên lặng, hiện giờ đã xuất hiện một người, có lẽ Bạch Tiên Nhi này có được thiên phú Quang Minh nào đó.” Nguyên lão Đan Trần trầm ngâm nói.
“Thiên phú Quang Minh đặc thù sao? Như thế tính ra, Vương Đằng muốn thắng được nàng, không phải là chuyện dễ dàng như vậy.” Nguyên lão Bias nói.
Nguyên lão Đan Trần gật đầu, nhìn vào bóng dáng của Vương Đằng ở trên quảng trường.
Ầm ầm ầm!