Nhưng cũng đành chịu, sau khi đến nhị giai, chỉ có vật phẩm đã ngoài cấp Tông sư thất phẩm dẫn lôi kiếp đến mới có thể rơi xuống một ít bong bóng thuộc tính, lôi kiếp do vật phẩm dưới cấp Tông sư thất phẩm dẫn đến đã có trợ giúp rất nhỏ cho hắn.
Bằng không lúc này lôi kiếp thiên địa của hắn đã đột phá đến tam giai, có được uy lực cực kỳ khủng bố.
Còn may tranh tài nghề phụ khác còn có rất nhiều thiên tài vẫn chưa dẫn lôi kiếp đến, bọn họ mới là đầu to chân chính.
Chờ bọn họ dẫn lôi kiếp đến.
Vương Đằng tin tưởng lôi kiếp thiên địa của mình nhất định sẽ thuận lợi tăng lên tam giai.
Sau một lát, đám người Thạch Thiên Phong cuối cùng bình yên vượt qua lôi kiếp, bọn họ đã có nắm chắc luyện chế độc dược cấp Tông sư cửu phẩm, tự nhiên cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng chống đỡ lôi kiếp cấp Tông sư cửu phẩm, không có khả năng sẽ xuất hiện sai lầm.
Dù sao nội tình của gia tộc hạch tâm, không phải nói giỡn.
Đám người Thạch Thiên Phong, Lam Thượng, Ma Ngạn liếc mắt nhìn nhau, trong mắt giống như muốn bộc phát ra hoa lửa, đều là độc dược cấp Tông sư cửu phẩm, phải xem độc dược của ai càng tốt hơn.
Trên một đài đá cách đó không xa, một thanh niên có sắc mặt âm trầm đến cực hạn, không cam lòng thu hồi ánh mắt, ngay sau đó lại tràn ngập ý hận nhìn Vương Đằng.
Nếu như không phải do thằng khốn này làm hại, hắn nhất định đã có thể luyện chế ra độc dược cấp Tông sư cửu phẩm, nhưng mà hiện giờ…
Một tiếng thở dài thật sâu vang lên từ tận dưới đáy lòng thanh niên này.
Rầm!
Ngay sau đó, hắn hung hăng vung tay lên, dược đỉnh trước mặt theo đó phóng lên cao, nghênh đón lôi kiếp.
Người này rõ ràng là một thiên tài khác của Lam gia – Lam Ngọc!
Hắn bị Vương Đằng cướp lấy linh dược thật vất vả kiếm được, cuối cùng thời gian không đủ, chỉ có thể miễn cưỡng gom được một ít, độc dược luyện chế ra hoàn toàn không đạt đến mong muốn của hắn.
Cuối cùng, trên bầu trời chỉ hạ xuống tám đường lôi kiếp, có ý nghĩa độc dược do Lam Ngọc luyện chế ra chỉ đạt đến cấp Tông sư bát phẩm.
“Đáng tiếc! Lam Ngọc này vốn có thể luyện chế ra độc dược có phẩm cấp cao hơn.”
“Đúng vậy, nhưng ai bảo hắn đụng phải Vương Đằng!”
“Vốn không có việc gì, đi thì đi thôi, còn cố tình quay về tìm đường chết, như vậy chẳng phải rảnh hơi sao, trách được ai chứ.”
“Nói như vậy cũng đúng, không đáng để đồng tình.”
“Có câu nói rất hay, không tìm đường chết sẽ không phải chết, hy vọng mọi người nhớ kỹ.”
“Vương Đằng thật sự là khắc tinh của các thiên tài!”
“Khắc tinh của thiên tài? Bây giờ nói lời này còn quá sớm, Vương Đằng chưa chắc có thể thắng được tất cả thiên tài.”
“Nói đi cũng phải nói lại, độc dược của Vương Đằng luyện chế như thế nào rồi?”
…
Không ít người cảm thấy tiếc hận thay cho Lam Ngọc, rõ ràng có được thực lực cấp Tông sư đỉnh phong, cuối cùng lại chỉ luyện chế ra đan dược cấp Tông sư bát phẩm, thật sự hơi đáng tiếc.
Nhưng vừa nghĩ đến cách làm trước đó của hắn, rất nhiều người quay ngoắt thái độ ngay tại chỗ, trong lòng tràn đầy khinh bỉ hắn, cho rằng hắn không đáng đồng tình.
Hơn nữa lực chú ý của những người này lại bị bên chỗ Vương Đằng hấp dẫn.
Lam Ngọc đáng thương, vốn coi như là một thiên tài đứng đầu, có hy vọng sánh vai với Lam Thượng, kết quả lại rơi vào tình trạng như vậy.
Lam Thượng nhìn Lam Ngọc, ánh mắt hơi lóe lên.
Đối với thiên tài cùng tộc này, thật ra hắn không hề quen thuộc lắm, bởi vì bọn họ luôn luôn không có chung đụng gì cả.
Mãi cho đến khi tranh tài hội giao lưu này bắt đầu, Lam Thượng mới dần dần có một chút hiểu biết về Lam Ngọc.
Nhưng chút hiểu biết này không phải rất tốt, theo ý hắn, Lam Ngọc này thật sự hơi ngu xuẩn, gặp phải người lây nhiễm Hắc Ám, cho dù giả vờ cũng phải giả vờ hiên ngang lẫm liệt một chút chứ không phải làm một kẻ đào ngũ.
Về phần cách làm sau đó của Lam Ngọc, càng khiến cho người ta không cách nào nhìn thẳng.
Dù sao tổng kết lại, chính là ngu xuẩn, ngu xuẩn đến tận nhà.
Nếu như đổi lại là hắn, chắc chắn sẽ không cho Vương Đằng kia có cơ hội công kích hắn.
“Haizz!” Lam Tế gia chủ Lam gia cũng thở dài lắc đầu, một chút thất vọng xẹt qua trong lòng.
Hắn vốn cũng ký thác kỳ vọng cao với Lam Ngọc, không ngờ cuối cùng lại là kết quả này, cấp Tông sư bát phẩm thật ra không tồi, nhưng so sánh với cửu phẩm thì vẫn kém hơn một đoạn.
Chủ yếu là Lam Ngọc vốn có thực lực cấp Tông sư cửu phẩm, lại bởi vì ngoại lực nên không thể đi đến một bước cuối cùng, thật sự đáng tiếc.
Đám người Thạch Thiên Phong, Miêu Thác, Doris, Ma Ngạn nhìn về phía Lam Ngọc, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ châm chọc.
Chuyện này càng khiến cho sắc mặt của Lam Ngọc trở nên cực kỳ khó coi, ý hận đối với Vương Đằng ở trong lòng cũng càng khắc sâu, chỉ muốn bầm thây vạn đoạn Vương Đằng.
“Nhìn ta làm gì.” Vương Đằng liếc xéo hắn, giống như cảm thấy hắn hơi đáng thương, nên khích lệ nói: “Luyện chế ra độc dược cấp Tông sư bát phẩm đã rất tốt, về sau phải cố gắng lên, ngươi có thể đó.”
Mọi người: “…”
“Ta đù má…” Trên trán Lam Ngọc nổi lên gân xanh, trong lòng muốn mắng chửi người, nhưng mà tình huống lúc này không cho phép, hắn chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn Vương Đằng, nghiến răng nghiến lợi.
Sắc mặt đám người Thạch Thiên Phong, Miêu Thác trở nên cực kỳ cổ quái, Vương Đằng này luôn độc miệng như vậy sao?
Bọn họ cảm thấy sau này vẫn nên gắng sức không đi trêu chọc thằng cha này, không đề cập đến giá trị vũ lực biến thái kia của hắn, chỉ riêng cái miệng này đã đủ để cho bọn họ lãnh đủ rồi.
Ma Ngạn nhìn Vương Đằng thật sâu, giống như muốn nhìn thấu nội tình của Vương Đằng, hắn rất muốn biết rốt cuộc là cái gì khiến gia chủ kiêng kỵ người này đến như vậy?
“Vương Đằng, ngươi vẫn nên chú ý đến chính ngươi đi, cho đến giờ độc dược của ngươi còn chưa luyện chế ra.” Lam Thượng mở miệng thản nhiên nói.
“Không vội, ta lại chuẩn bị một chút, các ngươi có thể đi thử độc, bên kia có một ta khác tiếp đón các ngươi.” Vương Đằng xua tay, tỏ vẻ hoàn toàn không thèm để ý đến.