Dáng vẻ của Thiết Uyển không thể nghi ngờ thật phù hợp với thẩm mỹ của những gia tộc hạch tâm luyện tạo này.
Ngay khi mấy thiên tài đang thảo luận, không bao lâu, lại có hai binh khí cấp Tông sư cửu phẩm xuất thế, dẫn lôi kiếp đến.
Một binh khí trong đó là một thanh chiến đao, cũng là thuộc tính Hỏa, mà người luyện tạo lại là thiên tài đến từ chính gia tộc Trian, tên là… Colby!
Một binh khí khác là một thanh trường thương, thuộc tính lại cực kỳ đặc thù, chính là thuộc tính Băng, mà người luyện tạo không thuộc về bất cứ một gia tộc hạch tâm nào.
“Trường thương thuộc tính Băng! Luyện tạo sư này là ai vậy?”
“Hắn tên Lam Tư, là thiên tài của cương vực Băng Hà chúng ta, hơn nữa hắn là một người của tộc Băng Linh!”
“Cương vực Băng Hà! Thiên tài tộc Băng Linh! Khó trách có thể rèn ra binh khí hệ Băng cấp Tông sư cửu phẩm.”
“Cấp Tông sư cửu phẩm, hơn nữa lại là thuộc tính đặc thù, không biết phẩm chất của thanh trường thương này của hắn và phẩm chất của thanh chiến kiếm hệ Phong của Man Chùy Ấp kia ai hơn ai kém?”
“Việc này cần các Luyện tạo sư cấp Thánh đến phán xét.”
“Dù sao chắc chắn còn mạnh hơn binh khí thuộc tính phổ thông, thật sự không ngờ nổi, trừ bỏ những gia tộc hạch tâm này ra, luôn xuất hiện một hai con hắc mã.”
“Chuyện này chẳng phải thật bình thường sao, hàng năm đều có hắc mã, chỉ nhìn xem hắc bao nhiêu thôi.”
“Ví dụ như Vương Đằng, đã hắc đến sắp không nhìn thấy rõ.”
…
May mà Vương Đằng không nghe được những lời thảo luận này, bằng không hắn sẽ cảm thấy mình bị mạo phạm.
Mặt hắn trắng như vậy, ai dám nói hắn đen?
“Dương Hỏa đại đao! Băng Long Phá Lân thương!” Lúc này, Vương Đằng đã nhặt bong bóng thuộc tính của hai vị thiên tài rơi xuống lên, không khỏi vui vẻ trong lòng.
Lại chiếm được truyền thừa luyện tạo của hai loại binh khí, thật tốt!
Dương Hỏa đại đao là truyền thừa luyện tạo của gia tộc Trian, chính là một chiến binh loại đao hệ Hỏa cực kỳ mạnh mẽ, bình thường không để người ngoài biết được.
Không phải người của gia tộc Trian, muốn học đều không có chỗ mà học.
Còn Băng Long Phá Lân thương càng hiếm thấy, chính là truyền thừa luyện tạo của tộc Băng Linh.
Mặc dù ở trong tộc Băng Linh, người có thể học được truyền thừa này cũng chỉ là số ít, bình thường chỉ có thiên tài mới có cơ hội học tập.
Vương Đằng không hề xa lạ gì với tộc Băng Linh, bởi vì hắn đã từng nhìn thấy cường giả của tộc Băng Linh chân chính, sự mạnh mẽ của đối phương, cho đến bây giờ hắn vẫn còn cảm thấy mới mẻ.
Hiện giờ chiếm được một loại truyền thừa luyện tạo của chiến binh loại thương hệ Băng đến từ tộc Băng Linh, cũng là một niềm vui bất ngờ không nhỏ.
Hai loại binh khí trên đây đều là binh khí có thể đạt đến cấp Tông sư đỉnh phong, uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Nói cách khác, chỉ cần trình độ Luyện tạo sư đầy đủ thì có thể rèn ra binh khí cấp Tông sư tuyệt phẩm, chứ không chỉ là cấp Tông sư cửu phẩm.
Nói tóm lại, những truyền thừa luyện tạo đến từ thiên tài của các phương thế lực này đều là vật hiếm có.
Nếu như người khác có được một loại, đã đủ để vui vẻ đến không ngủ yên nổi.
Đến chỗ Vương Đằng lại một lưới bắt hết, nếu như để cho những thiên tài này biết được, sợ rằng chỉ có nước bị vây đánh.
Vừa nghĩ đến hình ảnh đó, Vương Đằng không nhịn được rùng mình một cái.
Hơi nguy hiểm!
Xem ra về sau rèn những binh khí này vẫn nên khiêm tốn một chút cho thỏa đáng.
Ta vào thành lặng lẽ, phát đại tài trong thầm lặng.
Hắn hoàn toàn có thể mượn dùng danh tiếng của những gia tộc hạch tâm này, thậm chí là của các thế lực lớn, vụng trộm bán binh khí truyền thừa của gia tộc bọn họ đi, sau đó kiếm một khoản lớn.
Thật sự quá sung sướng!
Vương Đằng giống như nhìn thấy một con đường vàng chóe đang trải rộng ra ở trước mặt mình, phía trước toàn là đồng Hỗn Độn đang vẫy tay chào hắn.
Chuyện này vốn không phải là chuyện khó khăn gì đối với hắn, lấy tốc độ rèn của hắn, có thể sản xuất kiểu dây chuyền, chỉ cần bớt chút thời gian ra rèn, có thể rèn ra thật nhiều binh khí.
Đúng, không sai, về sau cứ làm như thế!
Vương Đằng đã quyết định chủ ý trong lòng.
Chuyện kiếm tiền không hề xấu hổ, cho dù tim đen một chút cũng không sao hết.
Theo thiên tài của năm đại gia tộc hạch tâm hoàn thành xong tác phẩm của riêng mình, khu vực tranh tài luyện tạo này chỉ còn lại vài thiên tài ít ỏi vẫn chưa xong, Vương Đằng cũng nằm trong số đó.
Đối với vài thiên tài khác, mọi người không chú ý quá lớn, bởi vì trước đó mấy thiên tài này đều không có biểu hiện nổi trội gì cả, hiện giờ đều chưa chắc có thể nghịch thiên quật khởi.
Cùng lúc đó, khu vực bên phía tranh tài đan đạo cũng không ngừng có lôi kiếp đánh xuống, sau đó các thiên tài thành công luyện chế xong đan dược.
Một luồng đan hương cực kỳ nồng đậm bay trong khu vực tranh tài đan đạo, thỉnh thoảng xen lẫn mùi khét lẹt trong đó.
Đã có người thành công, tự nhiên cũng có người thất bại.
Một vài thiên tài có yêu cầu rất cao đối với bản thân, muốn nhất minh kinh nhân trong tranh tài, kết quả cuối cùng chính là đánh giá cao quá mức năng lực của mình, vì thế đã luyện đan thất bại, trực tiếp nổ lò, những mùi khét lẹt này là hương vị của các bã linh dược sau khi nổ lò của bọn họ.
Ầm rầm!
Ầm rầm!
Ầm rầm!
…
Bên khu vực tranh tài đan đạo càng có vẻ náo nhiệt hơn, từng đường lôi đình đánh xuống, khiến cả khu vực này giống như đã biến thành cấm khu lôi đình.
Chỉ có tình huống của tranh tài độc đạo trước đó mới miễn cưỡng có thể so sánh nổi với sự rầm rộ của tranh tài đan đạo bên này.
Nhưng nói tóm lại, vẫn là bên phía đan đạo náo nhiệt hơn một chút.
Có thể thấy được số lượng Luyện đan sư thật sự không hề thấp, còn nhiều hơn những nghề phụ như Độc sư, Luyện tạo sư này không ít.
Số người nhiều, thiên tài tự nhiên sẽ càng nhiều hơn chút.
“Mau nhìn kìa! Cấp Tông sư cửu phẩm!”
“Nhanh như vậy đã xuất hiện đan dược cấp Tông sư cửu phẩm!”