Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 34 - Chương 783: Lãnh Tụ Võ Đạo (1)

ki7msz

Hàn lão xuất hiện trước mặt mọi người, rõ ràng thương thế đã có chuyển biến tốt.

Lúc này đừng nói Trần Duệ Phạm không tin, ngay cả hai vị luyện đan đại sư là Quý Tâm Thủy và Từ Hòa Dự cũng cảm thấy khó tin.

Thương tích mà ba người họ đều không giải quyết được, Vương Đằng lại thật sự chữa khỏi.

Tên Vương Đằng này quả nhiên có chỗ hơn người.

Nói là đại sư danh tiếng, họ cũng tin đến tám chín phần.

Có thủ đoạn này đáng được tôn vào hàng Đại Sư.

Thôi Hằng cũng tin rồi, trong lòng hơi xấu hổ. Thiệt cho hắn trước đó còn nhiệt tình đi khuyên nhủ Vương Đằng, kết quả là hắn tự mình đa tình, người ta đã là luyện đan Đại Sư, thành tựu chắc còn vượt trên hắn, cần gì hắn phải lo lắng chứ.

Song vừa nghĩ tới Vương Đằng vẫn còn là sinh viên của trường quân sự Hoàng Hải, có phần tình cảm này cũng là chuyện rất tốt.

Cộng thêm hắn, rốt cuộc trường quân sự Hoàng Hải cũng có hai vị luyện đan Đại Sư rồi.

“Vương Đằng, lần này phải cảm ơn ngươi rồi.” Hàn lão thu lại nụ cười, trịnh trọng nói với Vương Đằng.

Hắn cứ nghĩ mệnh mình đã dứt, không ngờ Vương Đằng lại kéo hắn từ quỷ môn quan về, đây là ân cứu mạng.

Chương 783: Lãnh tụ võ đạo (1) “Ngươi muốn cảm ơn ta thì cứ chờ đến khi ta trị hết thương tích của ngươi rồi hãy nói. Giờ mới chỉ là khống chế được mà thôi.” Vương Đằng đáp.

“Có thể sống thêm hai năm đã tốt lắm rồi.” Hàn lão tùy ý cười nói.

Vương Đằng cũng cười, không nói gì. E rằng Hàn lão cũng không biết chỉ có cảnh giới Tông Sư mới có thể cứu được hắn nhưng Vương Đằng muốn đạt đến cảnh giới đó trong vòng hai năm chẳng khác gì chuyện nghìn lẻ một đêm.

Hắn biết rõ, dù là dị giới bên kia, luyện đan sư cấp Tông Sư cũng chẳng được mấy người, hơn nữa đều là lão ngoan đồng trên trăm tuổi. Vương Đằng có thể đạt đến cảnh giới Đại Sư ở tuổi này đã là không tệ rồi.

Hơn nữa, hắn nghĩ Vương Đằng có thể đạt tới cảnh giới Tông Sư nhưng chắc chắn không phải là hai năm sau.

Trần Duệ Phạm không còn mặt mũi nào ở đây tiếp nữa, mang theo đồ đệ xoay người rời đi. Dù trong lúc Vương Đằng nói chuyện với Hàn lão, hắn đã nghe ra được Vương Đằng vẫn chưa chữa khỏi cho Hàn lão nhưng dù sao Vương Đằng cũng đã kéo dài được thêm hai năm cho Hàn lão.

Phải biết lúc trước bọn họ cũng không có cách nào. Dưới tình huống đó, Hàn lão có thể sống thêm năm ngày đã là tốt lắm rồi.

Lúc này hắn tiếp tục nói khác nào tự rước lấy nhục. Đã mất mặt rồi, không cần phải vứt xuống đất giẫm đạp lên nữa. Hai người Quý Tâm Thủy và Từ Hòa Dự thấy Trần Duệ Phạm rời đi nhưng không hề để tâm, nhìn hắn nhục nhã mà trong lòng không khỏi hả hê.

Lúc này bọn họ cũng đi lên nói chuyện với Vương Đằng.

Trẻ tuổi như vậy đã đạt tới cảnh giới Đại Sư. Không kết giao với nhân vật thế này chẳng phải kẻ ngu hay sao.

Hơn nữa rõ ràng Vương Đằng còn có thủ đoạn mà họ chưa biết, đúng lúc có thể trao đổi một chút, cùng nhau tiến bộ.

Hai người đi tới, mở miệng là gọi Vương Đại Sư, rõ ràng đặt Vương Đằng ở vị trí ngang hàng, cực kỳ nhiệt tình.

“Đúng rồi, ban nãy Vương Đại Sư sử dụng thiên địa chi hỏa sao?” Quý Tâm Thủy không nhịn được hiếu kỳ, chần chừ một chút bèn hỏi.

Vương Đằng hơi sững sờ rồi lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy, là một loại thiên địa chi hỏa tên thanh ngọc lưu ly diễm.”

Nói rồi hắn nhấc tay, một ngọn lửa màu xanh bay lên, như một đóa hoa màu xanh lộng lẫy, cảm giác nóng bỏng lập tức tràn ra.

Lấy thực lực của hắn hiện tại, đương nhiên không cần lo lắng có người học trộm đồ của hắn.

Đàm Đài Tuyền và Hàn lão đang trò chuyện thì cảm nhận được sức nóng tản ra từ thanh ngọc lưu ly diễm, không khỏi bước tới gần.

“Trước đây khi hải thú bạo động, ta đã cảm nhận được hình như ngươi sử dụng ra loại thần thông hỏa diễm nào đó, hóa ra chính là nó.” Hàn lão đưa ánh mắt tò mò đánh giá ngọn lửa màu xanh trong tay Vương Đằng, trầm tư nói.

“May mắn nhận được mà thôi.” Vương Đằng nói.

“May mắn như ngươi bọn ta cũng muốn.” Quý Tâm Thủy và Từ Hòa Dự hâm mộ nói.

“Bắt gặp thiên địa chi hỏa đã không dễ dàng, huống chi còn thu phục được nó.” Quý Tâm Thủy lại lập tức lắc đầu nói.

Từ Hòa Dự cũng đồng tình gật đầu.

Hâm mộ thì hâm mộ nhưng dù sao hai người cũng là nhân vật cấp Đại Sư, tâm tính kiên định, không đến mức mất đi lý trí.

Mấy người lại trò chuyện với nhau vài câu. Sau khi mời Vương Đằng đến giao lưu kinh nghiệm luyện đan lúc rảnh rỗi, hai vị Đại Sư bèn cáo từ rời đi.

...

Ngày hôm sau, Vương Đằng báo với gia đình rồi đi cùng Đàm Đài Tuyền lên máy bay chiến đấu quân dụng của Hạ Đô.

Hiện giờ, không phận ngày càng trở lên nguy hiểm, đặc biệt là sau cuộc bạo động của hải thú Đông Hải, khắp nơi trên toàn quốc đều đề cao cảnh giác.

Lúc này bọn họ đang ngồi trên máy bay chiến đấu quân dụng trang bị vũ khí phù văn cực mạnh, dù gặp phải tinh thú dạng phi hành cũng có thể bắn rơi nó.

Đương nhiên người bình thường không có tư cách lái loại máy bay chiến đấu quân dụng này.

Máy bay chiến đấu có tốc độ cực nhanh, nửa tiếng đồng hồ đã bay qua hơn phân nửa quốc thổ của Hạ quốc, đi tới phía trên một dãy núi.

Quác!

Trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng chim muông kêu hót, xuyên mây nứt đá, hình thành sóng âm cuồn cuộn kéo đến.

Máy bay chiến đấu chấn động, đột ngột thay đổi phương hướng.

Hai người nhận ra được khác thường, Đàm Đài Tuyền mặt không đổi sắc hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Báo cáo, là một con Băng Vũ thứu.” Quân sĩ trước mặt đáp.

“Đánh rơi nó.” Đàm Đài Tuyền lạnh lùng ra lệnh.

“Rõ!”

...

Trên bầu trời, một con kền kền lông trắng như tuyết dang cánh, cơ thể lớn chừng một phần ba máy bay chiến đấu, cực kỳ hùng tráng, mỏ khoằm như móc câu, cực kỳ sắc bén, hai mắt lóe ra ánh sáng lạnh như băng.

Niệm lực tinh thần của Vương Đằng lộ ra từ mi tâm, quanh quẩn trên bầu trời, nhận biết tình hình bên ngoài.

“Cấp lục tinh!”

Hắn nhận biết ngay được đẳng cấp của con Băng Vũ thứu này, nét mặt không hề thay đổi.

Cấp lục tinh mà thôi, tiện tay là giết chết được.

Song thuộc tính của Băng Vũ thứu lại khiến Vương Đằng cảm thấy rất hứng thú.

Hệ Băng!

Nguyên lực hệ Băng của hắn mới đến cấp Chiến Binh thất tinh, nếu có một lượng lớn tinh thú hệ Băng cho hắn cạo lông thì thăng tới cấp Chiến Tướng không còn khó nữa.

Không biết số lượng Băng Vũ thứu có đông không nhỉ?

Vương Đằng vuốt cằm suy tư.

Băng Vũ thứu bên ngoài đột nhiên rùng mình, cảm giác được ác ý dày đặc đang bao vây lấy nó.

Trong mắt nó chợt toát lên vẻ nghi ngờ: “Có chuyện gì vậy?”

Nhưng ác ý này tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, biến mất trong chớp mắt. Ánh mắt Băng Vũ thứu lại trở nên lạnh lẽo như băng, nhìn về phía máy bay chiến đấu trước mặt.

Máy bay chiến đấu quân dụng lượn vòng trên bầu trời, vỏ ngoài sáng lên quang mang phù văn, ngưng tụ ra một luồng sáng vàng, đột ngột bắn ra.

Uỳnh!

Băng Vũ thứu giật mình, nghiêng thân né tránh, ánh mắt lộ ra vẻ coi thường.

Chỉ có thế?

Bùm bùm bùm!

Ngay sau đó, mấy luồng sáng vàng bất ngờ bắn ra, xuyên thủng hai cánh và cơ thể của Băng Vũ thứu.

Băng Vũ thứu phát ra tiếng kêu đau đớn, cơ thể rơi thẳng xuống đất.

Trước mặt máy bay chiến đấu, con Băng Vũ thứu này còn không chịu nổi một kích.

Mấy bong bóng thuộc tính rơi ra, bị Vương Đằng dùng niệm lực tinh thần cuốn lấy.

‘Nguyên lực hệ Băng x50’

‘Nguyên lực hệ Băng x65’

‘Nguyên lực hệ Băng x48’

...

Chương 784: Lãnh tụ võ đạo (2) “Quả nhiên!” Trong lòng Vương Đằng chợt nảy ra suy nghĩ, lập tức cất lời: “Có thể mở cửa khoang chứa hàng ra không?”

Quân sĩ trước mặt nhìn Đàm Đài Tuyền, nàng gật đầu.

Cửa khoang chứa hàng phía sau máy bay chiến đấu từ từ mở ra, cuồng phong ùa vào, may mà bên trong không có vật phẩm gì, bằng không sẽ trực tiếp bị cuồng phong cuốn đi.

Con Băng Vũ thứu chưa chết bị một cỗ sức mạnh vô hình điều khiển, từ đằng xa bay vào trong khoang chứa hàng.

Cửa khoang đóng lại.

Vương Đằng đi vào khoang chứa hàng, nhìn Băng Vũ thứu bị niệm lực tinh thần trói buộc, trong mắt không còn sự lạnh lùng, chỉ còn sợ hãi, vuốt cằm tự hỏi.

“Ngươi bắt con Băng Vũ thứu này làm gì?” Đàm Đài Tuyền hỏi.

“Đẳng cấp nguyên lực hệ Băng của ta hơi thấp, nguyên hạch hệ Băng của Băng Vũ thứu có tác dụng với ta.” Vương Đằng tùy ý nói.

“Bây giờ nguyên lực hệ Băng của ngươi là cấp Chiến Binh mấy rồi?” Đàm Đài Tuyền không khỏi tò mò hỏi.

Nguyên lực ngũ hành của Vương Đằng quá chói mắt nên nàng đã sớm quên mất Vương Đằng thức tỉnh nguyên lực hệ Băng đầu tiên.

“Cấp Chiến Binh thất tinh.” Vương Đằng nói.

“...” Đàm Đài Tuyền.

Tên này đang nói tiếng người à?

Cấp Chiến Binh thất tinh, người khác không biết phải tốn bao nhiêu thời gian mới đạt được, Vương Đằng còn ngại nó quá thấp.

“Sao vậy?” Vương Đằng thấy sắc mặt nàng lạ lùng, không khỏi lên tiếng hỏi.

“Không có gì.” Đàm Đài Tuyền hằng giọng nói: “Nếu ngươi muốn nguyên hạch hệ Băng thì có thể đến Bắc Cương. Núi tuyết bên đó có rát nhiều tinh thú hệ Băng, chắc con Băng Vũ thứu này cũng tới từ Bắc Cương, chỉ là không biết tại sao lại bay đến đây?”

“Bắc Cương!” Vương Đằng như có điều suy nghĩ, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Nghe nói bên kia xuất hiện vết nứt không gian, tình huống bây giờ sao rồi?”

“Không được ổn lắm.” Đàm Đài Tuyền lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.

Vương Đằng thấy nàng không nhiều lời thì cũng không hỏi lại, ánh sáng lóe lên trong mắt, niệm lực tinh thần xâm nhập vào cơ thể Băng Vũ thứu, một viên nguyên hạch màu băng lam tách ra khỏi cơ thể.

Băng Vũ thứu lập tức tử vong.

Vương Đằng cầm viên nguyên hạch hệ Băng cấp lục tinh, ánh mắt quét qua.

‘Nguyên lực hệ Băng x120’

‘Nguyên lực hệ Băng cao cấp x45’

‘Nguyên lực hệ Băng x105’

...

Vương Đằng đã có thiên phú hệ Băng cao cấp từ lâu, lúc này cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, khiến thiên phú hệ Băng cao cấp tăng lên một chút.

Nhưng nguyên lực hệ Băng lại tăng lên hẳn một đoạn.

Nguyên lực hệ Băng: 708/4000 (7 tinh)

Vương Đằng nhìn sự thay đổi của nguyên lực hệ Băng, khẽ gật đầu. Tuy không nhiều lắm nhưng tốt xấu gì cũng đã tăng lên.

Bắc Cương!

Ánh mắt hắn hướng về phía Tây Bắc, xem ra phải đi một chuyến đến đó rồi.

...

Sau đó trên đường đi không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa. Hai người nhanh chóng bay tới một sân bay quân dụng ở ngoại thành Hạ Đô.

“Trung tướng Đàm Đài, thiếu tướng Vương! Lâu rồi không gặp.”

Nghênh đốn hai người là một người đàn ông trung niên mặc quân phục, trên vai có hai ngôi sao đỏ.

“Trung tướng Đường!” Đàm Đài Tuyền gật đầu với đối phương, sau đó nói với Vương Đằng: “Đây là trung tướng Đường Tề Lược thuộc quân bộ Hạ Đô.”

“Chào trung tướng Đường.” Vương Đằng nói.

“Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao!” Đường Tề Lược quan sát Vương Đằng, cảm khái nói.

“Trung tướng Đường quá khen.” Vương Đằng khiêm tốn nói.

“Đi thôi, ba vị nguyên soái đang đợi các ngươi đấy.” Đường Tề Lược không nhiều lời, dẫn hai người trèo lên một chiếc xe bán tải quân dụng, chạy về phía quân khu.

Trên xe có một sĩ quan cầm lái, Đường Tề Lược quan tâm đến cảm nhận của Vương Đằng, biết lần đầu hắn tới đây nên dọc đường đi bèn giới thiệu sơ qua với hắn về tình hình của quân bộ Hạ Đô.

Vương Đằng vừa nghe hắn giới thiệu vừa quan sát xung quanh. Diện tích căn cứ của quân bộ Hạ Đô rất rộng, các loại kiến trúc và vũ khí nóng hạng nặng thấy được ở khắp nơi, một lượng lớn quân sĩ tuần tra ở bốn phía, có thể nói là canh phòng nghiêm ngặt.

Vương Đằng đi qua quân khu mấy lần rồi như quy mô như quân khu Hạ Đô vẫn là lần đầu nhìn thấy. Không hổ là quân bộ lớn nhất của Hạ quốc.

Xe bán tải đi qua tầng tầng trạm gác, cuối cùng đi tới trung tâm quân khu, dừng trước một tòa lầu cao.

“Hai vị vào đi, ta tiễn tới đây thôi.” Đường Tề Lược mỉm cười, xoay người rời đi.

Hai người nhìn theo trung tướng Đường đi xa.

“Đi thôi.” Đàm Đài Tuyền không xa lạ gì với nơi này, dẫn Vương Đằng vào trong.

Trong tòa nhà có sĩ quan nhận nhiệm vụ dẫn đường. Họ đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất.

Vương Đằng cảm thán không thôi. Đến nơi này một lần thật không dễ dàng, nếu trước đó không có Đường Tề Lược dẫn đường thì chắc còn phiền phức gấp mấy lần.

Bọn họ hiểu nếu là những người khác tới đây, không trải qua quy trình kiểm tra căn bản đừng mơ đi tới tòa nhà quân bộ trung tâm này.

“Ba vị nguyên soái đang ở bên trong. Mời hai vị.” Giọng nói của sĩ quan nọ kéo dòng suy nghĩ của Vương Đằng trở về.

Trước mặt xuất hiện một cánh cửa lớn, mà sĩ quan dẫn đường đã rời đi, không hề dừng lại.

Đàm Đài Tuyền đang định gõ cửa thì bên trong cánh cửa truyền đến một giọng nói già nua bình thản: “Vào đi.”

Đàm Đài Tuyền cũng không bất ngờ. Với cảnh giới của ba người kia, e rằng bọn họ đi tới dưới lầu cũng đã nhận ra rồi. Cho nên nàng bèn đẩy thẳng cửa đi vào.

Vương Đằng nhìn vào bên trong, ba ông lão hình dung khác nhau xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Tam đại nguyên soái.

Ba người có khí chất khác biệt nhưng trên người đều ẩn giấu môt khí tức cực kỳ mạnh mẽ. Vương Đằng lấy mắt Linh Thị đi soi, suýt thì bị chói mù mắt.

Trên người ba ông lão toát ra quang mang chói lòa. Tuy không bằng con Phong Bạo cự viên của Đông Hải nhưng chắc đều đã ở Chiến Tướng đỉnh cấp.

Khi Vương Đằng đánh giá ba người, đối phương cũng đang quan sát hắn.

Tuy họ không xa lạ gì với Vương Đằng nhưng vẫn là lần đầu nhìn thấy hắn ngoài đời thật. Lúc này trong mắt bọn họ lóe ra tinh quang, phát hiện không thể xem thấu nội tình của Vương Đằng, trong lòng kinh ngạc không thôi.

“Vào đi!” Ba người trao đổi một ánh mắt khó hiểu, một ông lão vóc dáng gầy gò cất lời.

Đàm Đài Tuyền và Vương Đằng đi vào trong đại sảnh.

“Vương Đằng!”

Đột nhiên, một giọng nói vang lên bên cạnh. Vương Đằng giật bắn mình, nhìn ra xung quanh.

Chương 785: Sinh vật ngoại tinh (1) Chỉ thấy trước cửa sổ sát đất cách ba vị nguyên soái không xa, có một người đàn ông vóc dáng hùng vỹ, tóc ngắn hoa râm đang chắp tay đưa lưng về phía hắn.

“Sao có thể?” Trong lòng Vương Đằng cảm thấy khó tin. Vậy mà hắn không nhận ra trong đại sảnh vẫn còn một người nữa tồn tại.

“Lãnh tụ võ đạo.” Đàm Đài Tuyền nhìn người nọ, thất kinh nói.

Nàng cho rằng bọn họ chỉ đi gặp mặt tam đại nguyên soái, cuối cùng mới có thể đến Hạ cung yết kiến người này. Ai ngờ hắn lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Hắn tự mình đến gặp Vương Đằng ư?

Đàm Đài Tuyền không thể tin nổi, khom người hành lễ.

Sự tồn tại này chính là cường giả võ đạo đệ nhất của Hạ quốc, thậm chí trên toàn cầu, thực lực cũng nằm ở đỉnh phong.

Nếu không có hắn, Hạ quốc tuyệt đối không có được cục diện hòa bình như hôm nay.

Sự hiện diện của hắn chính là định hải thần châm của Hạ quốc.

Vương Đằng thấy cảnh này, lập tức ý thức được thân phận của người trước mặt, ánh mắt toát lên vẻ khiếp sợ.

“Có biết ta tới tìm ngươi làm gì không?” Lãnh tụ võ đạo xoay người, nhìn Vương Đằng, khẽ cười nói.

“Không biết.” Vương Đằng rất thức thời, trực tiếp đáp.

Trải qua sự khiếp sợ ban đầu, tâm trạng của hắn đã bình phục lại. Tuy lãnh tụ võ đạo đáng để tôn trọng như không cần phải quá kính sợ.

Nếu là lúc trước, Vương Đằng không thể thản nhiên như vậy.

Nhưng giờ đây, thực lực của hắn đã đạt tới cấp Chiến Tướng, đồng thời có tự tin sẽ nhanh chóng đạt đến trình độ của tam đại nguyên soái, thậm chí là lãnh tụ võ đạo, cho nên sự kính nể trong lòng không mãnh liệt đến vậy.

Có lẽ đó chính là trái tim cường giả.

Lãnh tụ võ đạo không thèm để ý đến ngữ khí của hắn, ngược lại ánh mắt lộ ra sự tán thưởng, cười nói: “Đi thôi, dẫn ngươi đến một nơi.”

Nói xong bèn bước ra ngoài cánh cửa. Tam đại nguyên soái nhìn nhau, đi theo ra đại sảnh.

“Có chuyện gì không thể nói luôn tại đây, còn phải vòng vo như vậy.” Vương Đằng trợn mắt, trong lòng oán thầm.

Mọi người đi thang máy xuống nhưng không phải thang máy và Vương Đằng vừa lên.

Rất nhanh, thang máy dừng lại, cửa mở ra, xuất hiện trước mắt là một không gian ngầm sáng sủa.

Phía trước là một hành lang, lãnh tụ võ đạo cất bước đi lên, xung quanh có rất nhiều bóng người mặc blouse trắng bước chân dồn dập qua lại. Bọn họ nhìn thấy lãnh tụ võ đạo và tam đại nguyên soái bèn vội vàng cung kính hành lễ, chờ đến khi bọn họ đi xa mới đứng thẳng người lên.

Vương Đằng thấy đám áo trắng này, mí mắt giần giật.

Đệt, bọn họ không định xẻ hắn ra nghiên cứu đấy chứ?

Vậy hắn có nên chạy hay không?

Vấn đề là, bây giờ hắn còn chưa phải là đối thủ của đám lãnh tụ võ đạo!

Nội tâm Vương Đằng đấu tranh dữ dội, theo đám lãnh tụ võ đạo đi về phía trước, cho đến khi tới bên ngoài một gian phòng cực lớn giống như phòng thí nghiệm khoa học viễn tưởng.

Cánh cửa của căn phòng này cực kỳ dày dặn, thông qua cửa sổ có thể thấy được nhân viên công tác bên trong được bao bọc rất kín, quần áo bảo hộ màu trắng như trang phục du hành vũ trụ.

Góc nhìn ở cửa sổ có hạn, trừ nhân viên công tác ra chỉ có thể nhìn thấy một ít dụng cụ tân tiến cao cấp, còn lại không thấy được gì hết.

“Lấy nguyên lực tạo thành lớp bảo vệ bên ngoài cơ thể.” Lãnh tụ võ đạo lên tiếng.

Sau đó mở cửa.

Trong cánh cửa có một khu vực máy quét sát khuẩn, mọi người được sát khuẩn toàn thân rồi mới có thể đi qua cánh cửa bên trong, bước vào trong phòng.

Vương Đằng giật mình, rốt cuộc nơi đây đang làm gì? Chỉ vào cửa thôi mà nghiêm ngặt vậy.

Hằn do dự một lát, cuối cùng vẫn theo lời lãnh tụ võ đạo, lấy nguyên lực bao lấy toàn thân, bước vào trong phòng.

Chạy không thoát được, nếu không thể phản kháng thì chi bằng xem họ dẫn hắn tới đây nhằm mục đích gì?

Mọi người đều là cường giả cấp Chiến Tướng nên không cần mặc đồ bảo hộ kín như những nhân viên công tác bên trong.

Vương Đằng vừa bước vào đã nhìn khắp xung quanh.

Tầm mắt hắn nhanh chóng dừng lại trên một cabin đóng kín cực lớn phía bên phải, ánh mắt toát lên vẻ khiếp sợ.

Cabin đóng kín chứa một loài sinh vật hình người cao chừng ba mét, toàn thân là vảy giáp, trên mặt cũng mọc đầy vảy, đỉnh đầu có sừng ánh kim khiến nó thoạt nhìn có vẻ dữ tọn.

“Đây là gì thế?” Vương Đằng cực kỳ ngạc nhiên.

Hắn chú ý tới, tứ chi của sinh vật này đều bị còng tay phù văn khóa lại, xích sắt lớn trói lấy cơ thể nó, có những sợi dây xích còn xuyên qua cả người, khóa chặt nó lại.

Đồng thời, cũng có rất nhiều ống dẫn cắm vào cơ thể sinh vật, dường như đang lấy mẫu gì đó từ trong người nó.

“Nó còn sống?”

Cảnh tượng này khiến Vương Đằng giật nảy mình.

Quả nhiên nơi này chính là một phòng thí nghiệm nghiên cứu sinh vật, quá sức khủng khiếp.

Song cũng không có xẻ thành từng mảnh, vẫn còn nhân từ chán.

Đột nhiên, Vương Đằng tinh mắt nhìn thấy theo ống lấy mẫu, trong cơ thể sinh vật toát ra hai bong bóng thuộc tính.

“Í?” Vương Đằng nhìn thoáng qua đám người lãnh tụ võ đạo, nếu lúc này vận dụng niệm lực tinh thần chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Nhưng nếu không dùng niệm lực tinh thần thì hắn chẳng với tới nổi.

Làm sao bây giờ?

Nhặt hay không đây?

Vương Đằng xoắn xuýt. Nếu ở nơi khác, đối mặt với những người khác thì chẳng có vấn đề gì, nhưng nơi này lại là trọng địa nghiên cứu, mà trước mặt còn là những đại lão như lãnh tụ võ đạo và tam đại nguyên soái.

Nếu hắn mạo muội sử dụng niệm lực tinh thần, e rằng sẽ gây ra phiền toái không nhỏ.

Vương Đằng do dự một lát, tạm thời bỏ qua, chờ có cơ hội sẽ nhặt sau.

Nhưng hắn lại chợt nảy ra một suy nghĩ, mở mắt Linh Thị, nhìn về phía sinh vật.

“Í?” Trong lòng Vương Đằng chấn động. Từ trong cơ thể sinh vật, hắn thấy được một màu sắc nguyên lực kỳ đặc biệt, không giống với bất cứ loại nguyên lực nào mà hắn từng gặp trước đây.

“Đây là nguyên lực gì?” Vương Đằng ngứa ngáy trong lòng, sự tò mò đối với loài sinh vật đầy vảy kia không ngừng tăng lên, nhìn về phía hai bong bóng thuộc tính, càng hận không thể lập tức nhặt lấy nó.

Rõ ràng loài sinh vật này không phải tinh thú, cũng không phải loài Hắc Ám, nếu không sẽ không phải loại nguyên lực kia.

Chương 786: Sinh vật ngoại tinh (2) Hắn không nhịn được nhìn về phía đám lãnh tụ võ đạo. Nói vậy, họ dẫn hắn tới đây là để quan sát sinh vật này sao.

Quả nhiên, lãnh tụ võ đạo nói mấy câu với người phụ trách phòng nghiên cứu rồi quay ra hỏi Vương Đằng: “Biết đây là gì không?”

“Không biết.” Vương Đằng lắc đầu, chờ đối phương trả lời.

“Đây là... sinh vật ngoại tinh.” Lãnh tụ võ đạo im lặng một lát, chậm rãi nói.

“Sinh vật ngoại tinh?!” Vương Đằng kinh hãi, hắn không ngờ rằng, sinh vật trước mắt lại từ ngoài Địa tinh tới.

“Thế giới này bao la hơn chúng ta tưởng tượng nhiều.” Lãnh tụ võ đạo cảm khái.

Vương Đằng im lặng.

Dị giới, thế giới Hắc Ám, tinh không vũ trụ.

Hắn cảm thấy thế giới này thật sự ngày càng phức tạp. Dù hắn đã từng bắt được nhiều thi hài của tộc Cổ Thần đến từ tinh không trong vết nứt không gian nhưng hắn vẫn cho đó là sinh vật ở một thế giới khác.

Mà bây giờ, lại có người nói với hắn rằng, trong tinh không thuộc thế giới của bọn họ cũng tồn tại những giống loài cường đại.

“Sinh vật này sao lại…” Vương Đằng nói đến đây bất giác dừng lại, không biết có nên hỏi hay không.

“Ngươi muốn hỏi là tại sao chúng ta lại bắt được nó về nghiên cứu đúng không?” Lãnh tụ võ đạo cười nói.

“Ừm.” Vương Đằng gật đầu.

“Đại khái là mười tám năm trước, một con tàu vũ trụ ngoại lại rơi xuống một đảo nhỏ trên đại dương của Địa tinh. Lúc đó tàu vũ trụ gặp sự cố bất ngờ, rơi xuống Địa tinh gây nên động tĩnh không nhỏ. Các quốc gia đều hành động, tìm được nó, còn bắt được những sinh vật bị thương rất nặng trong phi thuyền. Trải qua một hồi tranh luận, một vài nước lớn giành được quyền sở hữu những sinh vật này. Hạ quốc của chúng ta là một trong số đó.” Lãnh tụ võ đạo giải thích sơ qua.

Vương Đằng líu lưỡi, nhìn sắc mặt của lãnh tụ võ đạo, chần chừ hỏi: “Sau đó chúng ta đã bắt bọn chúng để nghiên cứu?”

“Khụ khụ. Vốn cũng không định nghiên cứu nhưng những sinh vật này không phối hợp. Hơn nữa chúng nó cực kỳ mạnh mẽ, nếu không phải lúc đó bị trọng thương thì e rằng sẽ trở thành tai họa của Địa tinh.” Lãnh tụ võ đạo hắng giọng nói.

Vương Đằng nhìn hắn không nói gì, thật sự như vậy sao?

Lãnh tụ võ đạo vẻ mặt bình tĩnh, nét mặt không có bất cứ thay đổi gì.

Vương Đằng nhún vai. Bất kể có phải hay không thì dù sao cũng đã nghiên cứu rồi, còn làm gì được nữa?

Chẳng lẽ lại thả sinh vật này ra, sau đó nói với nó: “Đây là hiểu lầm, sau này mọi người làm bạn tốt nhé!”

Vớ vẩn!

Vương Đằng nhìn sinh vật trước mặt, nghĩ tới gì đó bèn hỏi: “Ngươi vừa nói nó... rất mạnh?”

“Đúng, mạnh hơn bất cứ cường giả Địa tinh nào.” Sắc mặt của lãnh tụ võ đạo cực kỳ nghiêm túc.

Vương Đằng rùng mình, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, bật thốt: “Cho nên những quốc gia trên Địa tinh đều mong muốn khám phá ra được con đường võ đạo càng mạnh hơn từ trên người chúng?

Lãnh tụ võ đạo nhìn hắn, ánh mắt toát lên sự tán thưởng: “Quả nhiên ngươi rất thông minh.”

“Đúng vậy, chúng ta muốn tìm ra con đường võ đạo mạnh hơn từ trên người chúng. Con đường của chúng ta chỉ tới cấp Chiến Tướng, nếu không tìm cách đột phá thì đối mặt với Tinh thú, loài Hắc Ám hay là những sinh vật ngoại tinh không rõ, chúng ta sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu.”

“Những quốc gia khác của Địa tinh có nghiên cứu ra được gì không?” Vương Đằng lại hỏi.

“Không biết.” Lãnh tụ võ đạo lắc đầu, sau đó lại nói: “Đây cũng là nguyên nhân ta gọi ngươi tới đây.”

“Nói vậy chắc không đơn giản chỉ là quan sát sinh vật ngoại tinh này nhỉ.” Ánh mắt Vương Đằng lóe sáng, nói.

“Chẳng bao lâu nữa là đến hội nghị giao lưu toàn cầu được tổ chức ở núi Thánh Bắc Âu, thường chỉ có thanh thiếu niên hai mươi lăm tuổi tham gia. Ta muốn để ngươi đại diện cho Hạ quốc đến núi Thánh.” Lãnh tụ võ đạo không hề giấu diếm mà nói thẳng.

“Hội nghị giao lưu toàn cầu?” Vương Đằng ngờ vực hỏi. Hắn chưa từng nghe đến hội nghị này bao giờ.

“Có từ xưa rồi, chỉ là người thường không biết mà thôi.” Lãnh tụ võ đạo đáp.

“Ngươi muốn để ta thăm dò thực hư của các quốc gia khác?” Vương Đằng nghĩ vậy bèn hỏi.

“Đó chỉ là một mặt. Mặt khác còn cần phủ đầu những người trẻ của quốc gia khác, thể hiện sức mạnh của Hạ quốc ta.” Lãnh tụ Võ Đạo nói: “Ở mấy khóa trước, biểu hiện của chúng ta rất bình thường. Song bây giờ toàn cầu biến động, Tinh thú, loài Hắc Ám rục rịch, chúng ta phải cho thấy nhiều sức mạnh hơn mới có thể nắm giữ quyền chủ động lớn hơn.”

Cuối cùng Vương Đằng cũng hiểu ra, tính để hắn làm culi đây mà.

Đưa hắn từ Đông Hải tới, đi một quãng đường thật xa, kết quả là để làm việc này.

Hôm nay hắn đã đạt đến chuẩn Chiến Tướng, chiến lực trấn áp cấp Chiến Tướng hạ vị, lại còn là thế hệ trẻ, e rằng có thể quét sạch thiên tài toàn cầu.

“Nếu ta đồng ý thì được lợi ích gì?” Vương Đằng không đồng ý ngay mà cười hỏi.

“Ngươi đúng là hệt như lời đồn, hành sự cẩn trọng.” Lãnh tụ võ đạo cười hỏi: “Vậy ngươi muốn cái gì?”

Vương Đằng trầm ngâm một lát rồi nói: “Ta lấy được vài bảo vật từ thế giới Hắc Ám, muốn đổi thành hiện kim, ngươi giúp ta xử lý được chứ?”

“Ngươi lấy được bảo vật từ thế giới Hắc Ám?” Lãnh tụ võ đạo vẻ mặt quái gở, trong lòng lại vô cùng kinh ngạc: “Bao nhiêu?”

“Khoảng mấy trăm nghìn tỷ.” Vương Đằng xấu hổ nói.

“Phụt!” Lúc này ngay cả tam đại nguyên soái đang đứng bên cạnh im lặng cũng phải mở to mắt nhìn Vương Đằng như nhìn quái vật.

Lãnh tụ võ đạo cũng nghẹn lời, im lặng một lát mới mở miệng hỏi: “Mấy thứ này ta sẽ cho người xử lý giúp ngươi, đến lúc đó đưa ta là được.”

Vương Đằng gật đầu, lại nói: “Còn có sinh vật ngoại tinh này, có thể cho ta quan sát một chút không?”

“Vương Đằng à, chúng ta đã triệu tập những thiên tài đỉnh cấp trên toàn quốc nhưng cũng chưa từng nghiên cứu ra được cái gì từ sinh vật ngoại tinh này. Ngươi đừng uổng phí sức lực nữa.” Ông lão gầy gò trong tam đại nguyên soái thốt lên.

“Ta chỉ xem thôi mà.” Vương Đằng cười hì hì nói.

“Được, ta cho người mở cabin.” Lãnh tụ võ đạo nói.

“Không cần, ta dùng niệm lực tinh thần là được.” Vương Đằng đáp.

Lãnh tụ võ đạo gật đầu, trong tài liệu hắn nhận được có ghi chép Vương Đằng là tinh thần niệm sư nên cũng không thấy kỳ lạ.

Vương Đằng thấy hai bong bóng thuộc tính sắp biến mất, không nhiều lời nữa, niệm lực tinh thần lập tức quét ra.

Nhặt!

‘Nguyên lực tinh thần Hỏa x10′

‘Nguyên lực tinh thần Hỏa x12′

...

Chương 787: Nguyên lực tinh thần “Đây là?” Trong lòng Vương Đằng chấn động.

Nguyên lực tinh thần!!!

Hơn nữa còn là nguyên lực tinh thần hệ Hỏa.

Theo nguyên lực tinh thần dung nhập vào cơ thể, Vương Đằng lập tức cảm nhận được một chút thay đổi.

Hắn lấy bảng thuộc tính ra, thấy thanh nguyên lực tăng thêm một dòng nguyên lực tinh thần Hỏa: 22.

Nguyên lực tinh thần này khiến cho nguyên lực hệ Hỏa vốn có của hắn dường như càng mạnh hơn một cách kỳ lạ.

Nhưng giờ cũng không phải lúc nghiên cứu chuyện này, hắn định vờ dùng niệm lực tinh thần quét qua sinh vật ngoại tinh vài lần rồi thu hồi.

Đột nhiên, sinh vật ngoại tinh mở bừng mắt.

“%&#@...” Nó liều mạng giãy dụa, trong miệng phát ra những âm tiết kỳ lạ mà người khác không hiểu được.

“Mau! Mau tiêm thuốc mê liều cao cho nó, đừng để nó cựa quậy.” Người phụ trách phòng thí nghiệm trước đó nói chuyện với lãnh tụ võ đạo lớn tiếng kêu lên.

Nhân viên công tác xung quanh lập tức hối hả bận rộn. Sau một loạt thao tác, thuốc mê theo cái ống trên người sinh vật ngoại tinh bơm vào trong cơ thể nó.

Sinh vật ngoại tinh phát ra tiếng gầm bất cam, hai mắt trợn ngược, lại chìm vào giấc ngủ say.

Đám lãnh tụ võ đạo chẳng lấy làm lạ mà lắc đầu, dường như hơi bất đắc dĩ.

Vương Đằng nhìn đám lãnh tụ võ đạo, lại nhìn sinh vật ngoại tinh kia, đột nhiên cảm thấy nó rất đáng thương.

Bị nhốt tròn mười tám năm, còn bị nhân loại cho là đối tượng nghiên cứu, cuộc sống của nó tràn đầy sự u ám.

“Thế nào, có phát hiện gì không?” Lãnh tụ võ đạo hỏi.

“Hình như nguyên lực của nó rất mạnh.” Vương Đằng suy nghĩ một lát, vốn không định nói gì nhưng lại thấy không ổn lắm, bèn tỏ vẻ ba phải nói.

“Đó chính là phương hướng nghiên cứu của chúng ta. Đáng tiếc chúng ta mãi không thể nghiên cứu ra được quá trình chuyển biến của loại nguyên lực này.” Lãnh tụ võ đạo nói.

“Ngươi nghĩ loại nguyên lực này là chuyển hóa từ nguyên lực hiện tại của chúng ta sao?” Vương Đằng nghe ra được điều gì đó từ trong lời hắn, hỏi.

“Rất có khả năng là như vậy.” Lãnh tụ võ đạo nói.

Vương Đằng trầm ngâm gật đầu.

“Được rồi. Nhìn cũng nhìn rồi, ngươi còn có yêu cầu gì không?” Lãnh tụ võ đạo hỏi.

“Cứ như vậy đi. Hội nghị giao lưu toàn cầu gì đó ta đồng ý rồi.” Vương Đằng không đưa ra yêu cầu gì nữa, đồng ý với chuyện lãnh tụ võ đạo nói trước đó.

“Đi thôi.” Lãnh tụ võ đạo bước ra khỏi phòng thí nghiệm.

Vương Đằng tiếc nuối nhìn thoáng qua sinh vật ngoại tinh bị khóa trong cabin. Nếu có thể, hắn còn muốn cạo lông của sinh vật ngoại tinh này, đáng tiếc nơi đây không phải chỗ muốn tới là tới.

Vừa rồi hắn cũng không đưa ra yêu cầu như vậy, một là quá đột ngột, hai là có vẻ được một tấc lại muốn tiến một thước.

Sau khi đi từ tầng hầm ra ngoài, tam đại nguyên soái bèn sắp xếp chỗ ở cho Vương Đằng và Đàm Đài Tuyền, để cho họ nghỉ ngơi trước.

Ba ngày sau, Vương Đằng lên máy bay chiến đấu đi đến núi Thánh Bắc Âu.

Nhìn Vương Đằng rời đi, một ông lão khôi ngô trong tam đại nguyên soái chợt hỏi: “Sao không hỏi hắn chuyện xác nham thạch? Hình như hắn đã tìm được hướng đi rồi.”

“Nên biết thì cuối cùng cũng sẽ biết thôi. Đến một ngày hắn cảm thấy có thể nói ra thì sẽ nói cho chúng ta biết.” Lãnh tụ võ đạo cười nói.

Tam đại nguyên soái im lặng.

Vào đêm, Vương Đằng và Đàm Đài Tuyền ở lại quân khu Hạ Đô.

Giờ Vương Đằng đã là cấp bậc Thiếu tướng, cũng coi như thuộc bên quân bộ. Hắn ở lại quân khu là hợp tình hợp lý.

Trong quân khu có khu chuyên cho người ngoại lai vào ở, hơn nữa đãi ngộ không thấp.

Dưới sự hướng dẫn của một sĩ quan, họ đi qua một con đường đá cuội nhỏ, trước mắt xuất hiện những căn nhà giản đơn, cực kỳ tinh xảo, khiến người ta khó mà tưởng tượng trong một quân khu giản dị trứ danh trước nay lại có một nơi như vậy tồn tại.

Dường như nhìn thấu được sự kinh ngạc của Vương Đằng, Đàm Đài Tuyền nói: “Tác dụng chủ yếu của nơi này chỉ dùng để đón tiếp khách nước ngoài, đương nhiên không thể khó coi quá được.”

Lúc này Vương Đằng mới hiểu ra, gật đầu. Nhìn dáng vẻ xe nhẹ đường quen của Đàm Đài Tuyền, rõ ràng không phải lần đầu tới đây.

“Mấy tòa nhà số 03, 05, 08 đều trống cả, thiếu tướng Vương có thể tùy ý lựa chọn một gian.” Sĩ quan dẫn đường nói.

“Vậy số 08 đi. Lần này ta tới Hạ Đô là để phát tài, chọn số này cho may mắn.” Vương Đằng vuốt cằm, nói như thật.

Sĩ quan dẫn đường: “...”

Đàm Đài Tuyền im lặng trợn mắt.

“Được rồi, ngươi đi làm việc của mình đi. Chúng ta ở đây, không cần để tâm đâu.” Đàm Đài Tuyền nói với sĩ quan dẫn đường kia.

“Rõ.”

Đợi sĩ quan dẫn đường rời đi, Vương Đằng kinh ngạc hỏi Đàm Đài Tuyền: “Sư phụ, ngươi ở đâu thế?”

Đàm Đài Tuyền nhíu mày, lên tiếng: “Đừng gọi ta là sư phụ nữa. Giờ thực lực của tiểu tử ngươi không hề yếu hơn ta, thế giới võ đạo lấy thực lực luận tư lịch, ngươi đã có tư cách nói chuyện ngang hàng với ta rồi.”

Vương Đằng không ngờ nàng lại đột nhiên nói chuyện này, cực kỳ kinh ngạc, sau đó lại nghiêm mặt đáp: “Một ngày làm cô cả đời làm mẹ...”

Đàm Đài Tuyền (=.=|||)

Vờ lờ một ngày làm cô cả đời làm mẹ.

Tiểu tử này đúng là miệng chó không nhổ ra được ngà voi.

“Khụ khụ, nói sai rồi. Đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là trong lòng ta vẫn coi ngươi như sư phụ.” Vương Đằng vội hắng giọng nói: “Trước đây ngươi đã dạy ta rất nhiều điều, thậm chí cái lần ở quân đoàn Xích Hổ, ngươi còn không chút do dự ra mặt thay ra. Những chuyện này ta đều khắc ghi trong lòng.”

Đàm Đài Tuyền lườm Vương Đằng, trong lòng nghĩ coi như tiểu tử này còn có chút lương tâm, song vẻ mặt nàng không hề thay đổi, vươn mình lười biếng nói: “Được rồi, chuyện quá khứ không cần kể ra nữa. Ngươi đã biết ta tốt với ngươi thì sau này gọi ta một tiếng chị là được.”

“Vâng, sau này ta gọi ngươi là chị Tuyền nhé.” Vương Đằng cũng biết theo sự tăng lên nhanh chóng về thực lực của mình, nếu tiếp tục giữ cái danh thầy trò cũng là một sự xấu hổ với Đàm Đài Tuyền, bèn đồng ý.

Đàm Đài Tuyền gật đầu, chỉ một tòa nhà bên cạnh nói: “Đây là chỗ ta ở, có việc gì thì gọi ta.”

Giờ Vương Đằng mới nhìn thấy trên căn nhà đó có tấm biển ghi một chữ Tuyền, không ngờ Đàm Đài Tuyền còn có một căn nhà riêng ở chỗ này.

Chương 788: Một ngày làm cô cả đời làm mẹ “Sao ta lại không có đãi ngộ như vậy chứ.” Hắn hơi không phục nghĩ.

Tốt xấu gì giở hắn cũng là cấp Thiếu tướng rồi, hơn nữa còn sắp xuất chiến vì quốc gia mà lại không được hưởng thụ đãi ngộ này.

Quá đáng thật.

Lần sau phải nói chuyện với tam đại nguyên soái mới được.

“Chờ ngươi đạt đến cấp Trung tướng rồi hãy nói.” Đàm Đài Tuyền cười ha hả rồi đi về phía căn nhà, để lại cho Vương Đằng một bóng lưng vô tình.

Vương Đằng sững sờ, lập tức phản ứng lại. Hắn bị đùa giỡn rồi.

Quả nhiên Đàm Đài Tuyền vẫn là Đàm Đài Tuyền tính cách ác liệt trước kia.

“Sau này không có danh thầy trò, ta cũng không nhường ngươi nữa đâu, hứ.” Vương Đằng hung hằn trừng mắt nhìn cơ thể hình chữ S của Đàm Đài Tuyền, nói thầm.

Đàm Đài Tuyền cảm nhận được ánh mắt suồng sã kia, cơ thể cứng đờ, đột nhiên quay đầu, ánh mắt đầy sát khí nhìn thẳng Vương Đằng.

Nhưng nghênh đón nàng lại là một đôi mắt thuần khiết vô tội.

“Lại dùng ánh mắt kia nhìn ta thì ta sẽ móc mắt ngươi xuống.” Đàm Đài Tuyền bỏ lại một câu, đóng sầm cửa, biến mất trước mặt Vương Đằng.

“Hê, miệng cọp gan thỏ.” Dường như Vương Đằng phát hiện ra được chuyện gì thú vị, bật cười lắc đầu.

...

Căn nhà số 08, Vương Đằng ngồi xếp bằng trên giường, tinh thần tập trung vào bảng thuộc tính.

‘Nguyên lực tinh thần Hỏa: 22′

Tâm thần của hắn dừng trên nguyên lực tinh thần, tinh tế cảm nhận, phát hiện dường như trong nguyên lực hệ Hỏa vốn có xen lẫn một chút nguyên lực hệ Hỏa kỳ lạ.

Ngay sau đó, Vương Đằng mở mắt, vươn tay, nguyên lực hệ Hỏa tuôn ra từ trong cơ thể hắn, hình thành một ngọn lửa trong lòng bàn tay.

Mà lúc này, trong lửa đỏ có một luồng hỏa diễm nóng rực hơn hẳn.

Vương Đằng cẩn thận tách nó ra, cuối cùng hình thành một ngọn lửa nhỏ màu đỏ thẫm. Màu sắc của ngọn lửa này đậm hơn, sức nóng mạnh hơn, lực sát thương cũng càng lớn hơn.

“Theo cách nói của lãnh tụ võ đạo, nguyên lực tinh thần này được chuyển hóa thông qua nguyên lực bình thường.”

Vương Đằng ngưng mắt nhìn ngọn lửa đỏ thẫm trong tay, rơi vào trầm tư.

“Nếu vậy, giữa hai thứ sẽ cần một loại dung môi, mà dung môi này rất có thể chính là công pháp nguyên lực cao thâm hơn.”

“Sở dĩ nhân loại Địa Tinh chỉ dừng ở cấp Chiến Tướng, không tiến thêm được nữa là vì thiếu phương pháp tu luyện thăng cấp.”

Vương Đằng nhíu mày trầm tư, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

“Cổ Thần thân rõ ràng là một loại công pháp mạnh hơn, cao thâm hơn nhưng công pháp này cũng chỉ chuyên tu thân thể, không thay đổi nguyên lực.”

“Cũng không đúng. Ta nhớ ban đầu khi nâng cấp Cổ Thần thân, dường như trong cơ thể đã dung nhập luồng năng lượng nào đó, gần tương tự với nguyên lực tinh thần.”

“Chỉ là... Năng lượng đó thuần túy hơn, không thuộc bất cứ loại thuộc tính nào.”

Vương Đằng vừa nhớ lại cảm nhận lúc đó vừa mở Cổ Thần thân ra, cảm nhận sự huyền bí trong đó.

Thịch!

Trái tim hắn nảy lên hữu lực, máu trong người chảy cuồn cuộn, tưới khắp máu thịt xương cốt, khiến cơ thể hắn trào ra từng luồng sức mạnh to lớn.

Nơi mi tâm hắn có một vết tích kim sắc huyền ảo nổi lên.

Vương Đằng vận chuyển theo phương pháp tu luyện của Cổ Thần thân, trong cơ thể đột nhiên truyền ra tiếng nổ vang dội, một lực hút khổng lồ tuôn ra từ trong cơ thể hắn.

Lúc này đã là buổi tối, trăng sáng treo cao.

Đột nhiên, tất cả sao trời như đồng loạt sáng lên, sau đó nguyên lực trong thiên địa điên cuồng tụ lại chỗ hắn.

Những nguyên lực này không chỉ giới hạn trong một loại, tất cả nguyên lực thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ, phong, lôi, băng… đều chảy đến, theo con đường vận chuyển của Cổ Thần thân chuyển hóa thành một loại năng lượng cực kỳ thuần túy, cuối cùng dung nhập vào cơ thể hắn.

“Quả nhiên.” Vương Đằng chỉ vận chuyển một vòng, cảm nhận được sự thay đổi dữ dội của ngoại giới, lập tức dừng lại.

Trong mắt hắn toát ra sự khiếp sợ cực độ, công pháp Cổ Thần thân này đúng là quá bá đạo, lại có thể hấp thu tất cả nguyên lực thuộc tính sử dụng cho mình.

Thảo nào bộ tộc Cổ Thần có thể thu nạp hàng ngàn hàng vạn tinh thần thăng cấp bản thân. Con đường bọn họ đi thật sự quá mạnh mẽ.

“Nếu ta đoán không lầm, những nguyên lực vừa rồi đã bị chuyển hóa thành nguyên lực tinh thần rồi.” Vương Đằng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh trở lại, trong lòng đã có suy đoán.

Trong lúc Vương Đằng tu luyện Cổ Thần thân, tam đại nguyên soái đồng thời đi ra khỏi nơi ở, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

“Các ngươi có cảm nhận được không?” Long soái vóc người khôi ngô trầm trọng nói.

“Dao động rất kịch liệt, đáng tiếc biến mất quá nhanh, tìm không ra vị trí.” Hồng soái cơ thể gầy gò, ánh mắt lại cực sáng, cất lời.

Còn lại một ông lão nho nhã là Ung soái, ánh mắt hắn lóe lên nói: “Có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy không biết là ai?”

“Các ngươi nói, có phải lão Vũ...” Long soái còn chưa dứt lời đã bị cắt ngang.

“Lão Long, nói cẩn thận.” Ung soái và Hồng soái đồng thanh nói.

“Biết rồi! Biết rồi!” Vẻ mặt Long soái kìm nén, thầm nói: “Nghiên cứu ra được là nghiên cứu ra được, không nghiên cứu ra là không nghiên cứu ra, úp úp mở mở thật là vô nghĩa.”

Ung soái và Hồng soái trực tiếp bỏ qua hắn.

Ba người lại tra xét một phen, cuối cùng không phát hiện ra điều gì, chỉ có thể hậm hực quay về nơi ở của mình.

...

Vương Đằng cũng không biết tu luyện Cổ Thần thân lại gây ra động tĩnh hấp dẫn sự chú ý của tam đại nguyên soái. Nói thật, cảnh tượng vừa rồi thật sự ngoài dự đoán của hắn.

Trước đây lấy thuộc tính trắng nâng cấp Cổ Thần thân tự nhiên không cần nguyên lực bên ngoài, người khác cũng không nhận ra điều gì kỹ lạ.

Nhưng bây giờ hắn nghiêm túc tu luyện Cổ Thần thân, đi theo đường tu luyện chính quy, cần lượng nguyên lực quá khổng lồ, tất nhiên sẽ dẫn đến sự chú ý của người bên ngoài, từ đó phát hiện ra công pháp tu luyện của hắn không bình thường.

Đến thời gian thích hợp, hắn không ngại lan truyền công pháp tu luyện cao cấp ra nhưng bây giờ còn chưa phải lúc.

Con đường bản thân hắn còn chưa đi qua thì sao có thể để cho người khác đi được.

Huống chi hắn cũng có tư tâm. Loại công pháp cực kỳ mạnh mẽ như Cổ Thần thân sao có thể tùy tiện nói cho người khác được.

Chờ sau này thực sự nhận được công pháp tu luyện nguyên lực tinh thần bình thường thì có nói cho những người khác Vương Đằng cũng không đau lòng.

...

Chương 789: Vương – Bách khoa toàn thư – Đằng “Xem ra phương hướng mà đám lãnh tụ võ đạo suy đoán cũng không sai.” Vương Đằng thầm nghĩ.

Nguyên lực tinh thần đúng là được chuyển hóa từ nguyên lực bình thường. Vậy giai đoạn tiếp theo trong hệ thống tu luyện của nhân loại chính là chuyển hóa nguyên lực thành tinh thần nguyên lực, từ đó thăng cấp lên lĩnh vực cao hơn.

Vương Đằng trầm ngâm suy tư, trong đầu hiện lên đủ loại ý nghĩ.

Hắn đã chạm tới quá trình chuyển hóa thành nguyên lực tinh thần, nội tâm cũng có chút cảm ngộ.

Nếu có thể dung nhập phương pháp chuyển hóa vào mấy môn công pháp cấp Thiên mà hắn đang nắm giữ thì liệu có sáng tạo ra dược một phương pháp tu luyện nguyên lực tinh thần mới hay không?

Vương Đằng nghĩ tới đây, hai mắt sáng lên.

Nghĩ là làm, hắn không chỉ nắm giữ không ít công pháp cao cấp mà còn có rất nhiều công pháp cấp thấp, từ cấp Hoàng đến cấp Thiên, loại nào cũng có.

Nếu bàn về dự trữ công pháp, e rằng không ai so được với hắn.

Sau này có thể gọi hắn là Vương – Bách khoa toàn thư – Đằng.

Khóe miệng Vương Đằng nhếch lên, nhắm mắt lại, thả lỏng tinh thần, trong đầu thôi diễn công pháp nguyên lực tinh thần.

Thời gian một đêm trôi qua rất nhanh.

Sáng sớm hôm sau, Đàm Đài Tuyền tới gọi Vương Đằng ra ngoài ăn.

Vương Đằng mang hai con mắt gấu trúc ra mở cửa. Hắn đã đánh giá thấp độ khó của việc sáng tạo công pháp, căn bản không phải chuyện cho người làm.

Lăn qua lăn lại cả đêm, hắn cảm thấy đầu mình sắp nổ đến nơi rồi.

Song chẳng có tác dụng quái gì. Tuy đúng là có chút lĩnh ngộ tâm đắc nhưng cách sáng tạo ra công pháp nguyên lực tinh thần chân chính còn kém xa vạn dặm.

“Ngươi… sao đấy?” Đàm Đài Tuyền kinh ngạc hỏi.

“Không có gì. Tối qua ngủ không ngon thôi.” Vương Đằng thuận miệng nói.

“Ngủ không ngon?” Đàm Đài Tuyền ngờ vực nhìn hắn, dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên cổ quái: “Thanh niên trẻ, nên biết tiết chế.”

“Phụt!”

Vương Đằng suýt thổ huyết: “Tiết chế cái đầu ngươi, nghĩ gì thế hả?”

“Chẳng lẽ không phải?” Đàm Đài Tuyền hí mắt nhìn hắn.

“Chắc chắn không phải nhé. Ta đẹp trai như vậy sao phải làm chuyện đó?” Vương Đằng câm nín.

“Chuyện đó là chuyện gì, sao ta không hiểu gì hết, ta chỉ bảo ngươi không nên thức đêm mà thôi.” Đàm Đài Tuyền nói.

“...” Vương Đằng.

Đàm Đài Tuyền thấy dáng vẻ nghẹn uất của hắn, trong lòng thầm đắc ý: “Tiểu quỷ, dám nói dối ta này.”

Rõ ràng nàng đang trả thù chuyện tối qua.

Hai người ăn điểm tâm xong, chuẩn bị trở về.

“Mấy ngày này ngươi có tính toán gì không?” Đàm Đài Tuyền hỏi.

“Không có. Quay về tu luyện thôi.” Thật ra Vương Đằng còn chưa hết hy vọng, quyết định quay về nghịch công pháp.

“Đến cũng đến rồi, ta dẫn ngươi tới một chỗ hay.” Đàm Đài Tuyền cười thần bí nói.

“Ồ, chỗ nào cơ?” Vương Đằng thấy bộ dạng của nàng, hứng thú hỏi.

“Đi thì biết.” Đàm Đài Tuyền nói: “Song chỗ đó phải phí chút điểm cống hiến.”

“Điểm cống hiến!” Đương nhiên Vương Đằng biết điểm cống hiến là cái gì.

Bình thường người chấp hành nhiệm vụ hoặc có cống hiến to lớn sẽ nhận được điểm cống hiến mà quân bộ khen thưởng. Điểm cống hiến này có thể đổi các loại tài nguyên mong muốn từ chỗ quân bộ hoặc các bộ ngành bên phía chính phủ.

Lại nói tiếp, điểm cống hiến của hắn cũng không ít.

Trong lúc vô tình, hắn đã nhiều lần cống hiến vì nhân loại. Bắt gián điệp loài Hắc Ám, chiến dịch thành Tinh Phong, cuộc bạo động của hải thú Đông Hải,... những thứ này đều là hắn lập công lớn, bên trên tính điểm cống hiến cho hắn.

Song Vương Đằng không thiếu tài nguyên gì cho nên cũng không dùng đến.

Hai người đi vào sâu trong quân khu, dừng lại trước một tòa nhà phòng vệ sâm nghiêm.

“Mời hai vị lấy chứng minh thân phận ra.” Sĩ quan canh cửa bước lên, chặn trước mặt hai người.

Vương Đằng và Đàm Đài Tuyền lấy chứng minh thân phận ra. Ba sĩ quan canh gác cùng hành lễ, đúng mực nói: “Trung tướng Đàm Đài, Thiếu tướng Vương, mời vào.”

Lúc này hai người mới vào trong tòa nhà, đi thang máy xuống thẳng tầng hầm.

Giống với không gian ngầm nhìn thấy hôm qua, một hành lang thuần trắng xuất hiện trước mắt, hai người đi về phía trước.

Đàm Đài Tuyền lên tiếng: “Nơi ta muốn dẫn ngươi đến là môi trường giả lập.”

“Môi trường giả lập?” Vương Đằng thầm nghĩ: “Đây không phải thứ giống như cabin thực chiến ảo trong trường chúng ta hay sao?”

“Nếu giống nhau thì ta còn đưa ngươi đến đây làm gì?” Đàm Đài Tuyền cười nói.

“Ồ?” Vương Đằng tò mò nhìn về phía nàng.

“Môi trường giả lập này còn tiên tiến hơn cả cabin thực tế ảo. Cụ thể ra sao, đợi lát nữa ngươi sẽ biết.” Vẻ mặt Đàm Đài Tuyền thần bí nói.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới một đại sảnh lớn dưới lòng đất, xung quanh đại sảnh đặt những cabin đóng kín như quan tài, bên trong có không ít người đang nằm.

“Quẹt điểm cống hiến rồi nằm vào trong là được.” Đàm Đài Tuyền nói rồi tự mình quẹt điểm cống hiến, nằm vào trong một cabin đóng kín còn trống.

Vương Đằng nhìn xung quanh, không khỏi lắc đầu. Có gì đâu mà phải giữ bí mật chứ.

Hắn làm theo lời Đàm Đài Tuyền, quẹt điểm cống hiến, trong cabin đóng kín chợt vang lên một giọng nói bay bổng:

“Xin chào thiếu tướng Vương Đằng kính mến, hoan nghênh sử dụng hệ thống thực tế ảo. Bước vào thế giới giả lập mười tiếng đồng hồ cần một nghìn điểm cống hiến, xin hỏi có đồng ý hay không?”

“Một ngàn điểm cống hiến!’

Vương Đằng không khỏi sững sờ. Mười tiếng một ngàn điểm cống hiến cũng không phải ít.

Hắn nhìn đồng hồ của mình.

Với thân phận hiện giờ của hắn, đồng hồ cũng không còn là chiếc trước đây võ quán Cực Tinh tặng nữa mà là đồng hồ mới được bên quân bộ thưởng cho, công năng đầy đủ hơn, trên phạm vi toàn cầu cũng là công cụ phù văn tối tân.

Bên trên có ghi lại điểm cống hiến của Vương Đằng, tổng cộng… năm sáu ngàn điểm.

Nhìn thấy điểm cống hiến, Vương Đằng chợt giật mình.

Điểm cống hiến của hắn cũng không ít, trái lại còn hơi nhiều. Nếu không phải hắn nhiều lần lập công thì chắc chắn sẽ không có được điểm cống hiến như vậy.

Mà thế cũng tốt, điểm cống hiến bây giờ đủ cho hắn tiêu xài một thời gian.

Cho nên hắn quyết định.

“Có.”

Vừa dứt lời, cửa cabin trước mặt từ từ mở ra.

“Mời bước vào cabin thực tế ảo, đội mũ, kết nối với thế giới giả lập.” Giọng nói kỳ ảo lại vang lên.

Chương 790: Nhân loại này có bị M không! Vương Đằng quan sát bên trong cabin, mỉm cười, bước vào cabin, đeo mũ thực tế ảo lên theo hướng dẫn.

“Đang kết nối với thế giới giả lập, xin hãy tập trung tinh thần…”

Vương Đằng nhắm mắt lại, tập trung suy nghĩ của mình.

Đột nhiên, trong thức hải của hắn xuất hiện môt điểm sáng, tinh thần lập tức bị hút vào bên trong.

Ngay sau đó, Vương Đằng cảm thấy trước mắt sáng lòa, một màu trắng xóa, không nhìn thấy gì cả.

Nhưng ý thức của hắn vẫn tồn tại, tinh thần lực Hoàng cảnh không phải thứ người bình thường có thể so sánh được.

Tinh thần lực từ từ kéo dài, Vương Đằng ngạc nhiên phát hiện hoàn cảnh xung quanh hết sức chân thật. Những nơi tinh thần lực đi qua, tất cả xúc cảm đều tồn tại như thực chất, hoàn toàn khác với cảm nhận khi ở trong cabin thực chiến giả lập.

Hắn mở choàng mắt, nhìn ra xung quanh.

Đập vào mắt là một con đường tĩnh lặng, hai bên đường phố là những tòa cao ốc bằng sắt thép, đồng hồ kim loại phản xạ ánh sáng chói mắt.

“Sao nào?” Lúc này, giọng Đàm Đài Tuyền chợt vang lên bên cạnh.

“Đây… chính là thế giới giả lập!” Vương Đằng kinh ngạc nói.

Nếu không biết trước đây là đâu thì hắn còn cho rằng mình đang ở trong hiện thực.

“Đúng vậy, một ngàn điểm cống hiến không lãng phí nhỉ?” Đàm Đài Tuyền cười nói.

“Chỉ bằng cảm giác chân thực này thôi đã thấy không lãng phí rồi.” Vương Đằng líu lưỡi, gật đầu, rồi lại hơi nhíu mày, hoài nghi hỏi: “Thế giới giả lập này là do chúng ta nghiên cứu ra à?”

“Ngươi nghĩ nhiều rồi. Với trình độ khoa học kỹ thuật của chúng ta bây giờ, ít nhất phải mất mấy trăm năm nữa mới nghiên cứu ra được.” Đàm Đài Tuyền đáp.

“Thế nó ở đâu ra?” Một suy nghĩ nảy ra trong đầu Vương Đằng, hắn bật thốt lên: “Không phải là kỹ thuật do sinh vật ngoại tinh kia mang tới đấy chứ?”

“Úi chà, thế mà bị ngươi đoán trúng rồi đó.” Đàm Đài Tuyền kinh ngạc nhìn hắn, vừa thong thả đi về phía trước vừa gật đầu nói: “Đi ra ngoài đã, vừa đi vừa nói chuyện.”

“Năm ấy sinh vật ngoại tinh rơi xuống Địa tinh, con tàu vũ trụ mà chúng lái đã bị hủy hoại phân nửa nhưng rất may một ít kỹ thuật và thiết bị bên trong vẫn còn được bảo tồn, cabin thực tế ảo này chính là một trong số đó.”

“Tàu vũ trụ!” Vương Đằng bị nội dung trong lời Đàm Đài Tuyền hấp dẫn, ánh mắt lóe sáng, tò mò hỏi: “Trông thế nào?”

“Rời khỏi đây rồi sẽ dẫn ngươi đi xem. Với quyền hạn của ta và ngươi có thể bước vào đó được.” Đàm Đài Tuyền nói.

Vương Đằng gật đầu, không hỏi nhiều nữa, cảm thán: “Xem ra khoa học kỹ thuật của sinh vật ngoại tinh đã phát triển hơn chúng ta rất nhiều rồi.”

“Đúng vậy, cho nên các nước đều rất lo lắng, thậm chí... khủng hoảng.” Đàm Đài Tuyền nhíu mày nói: “Vũ trụ quá rộng lớn, Địa tinh cũng chỉ như giọt nước trong biển cả, có lẽ là một hành tinh có sự sống nằm ở nơi hẻo lánh nhất, không ai biết được bên ngoài hệ mặt trời cụ thể ra sao.”

“Giờ lại xuất hiện sinh vật ngoại tinh toàn thân vảy giáp, vậy rất có khả năng tồn tại chủng tộc sống khác. Chúng mạnh hơn chúng ta, khoa học kỹ thuật phát triển hơn chúng ta. Địa tinh yếu ớt như một đứa trẻ sơ sinh vậy.”

“Mọi người đều rất lo lắng, nếu có một ngày những sinh mệnh ngoại tinh khác xác định được vị trí của Địa tinh, giáng xuống lần nữa thì sẽ xảy ra chuyện gì?

Vương Đằng nghe đến đó, nét mặt nghiêm trọng. Thật ra không cần nghĩ cũng biết, nếu ngày ấy đến thì e rằng Địa tinh sẽ phải đối mặt với biến cố to lớn.

Nước mất thì nhà tan!

Địa tinh là ngôi nhà của nhân loại, tất cả sinh mệnh ngoại tinh khác đều là ngoại tộc.

Không phải tộc ta, ắt có hai lòng.

Những lời này cũng không phải lo bò trắng răng.

Huống chi nhỏ yếu tất nhiên sẽ bị bắt nạt, không ai lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với ngươi cả.

Địa tinh bây giờ quá yếu.

“Theo tình hình hiện tại thì những chủng tộc ngoại tinh vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của Địa tinh.” Vương Đằng nói.

“Vũ trụ quá rộng lớn, tạm thời chưa phát hiện cũng là chuyện bình thường.” Đàm Đài Tuyền gật đầu: “Có lẽ những sinh vật ngoại tinh bị chúng ta bắt được chỉ là kém may mắn, đi nhầm vào Địa tinh, tất cả chỉ là ngoài ý muốn.”

“Liệu trước khi rơi xuống chúng có phát tín hiệu không…” Vương Đằng không lạc quan như vậy, trong lòng nghĩ đến một khả năng bèn nói ra.

“Cũng không loại trừ khả năng này nhưng chúng ta cũng đâu còn cách nào, phải không?” Đàm Đài Tuyền bất đắc dĩ nói: “Giờ điều chúng ta có thể làm được chỉ là tìm cách nâng cao bản thân để đối phó với cường địch sẽ giáng xuống bất cứ lúc nào.”

“Ầy, thế giới này đúng là ngày càng thú vị.” Vương Đằng hít sâu, cười nói.

“Ngươi còn cười được à?” Đàm Đài Tuyền lườm hắn. Ngay cả người lòng dạ rộng rãi như nàng cũng thấy nặng nề trong lòng, thế mà Vương Đằng lại vẫn cười được, nàng nghĩ mạch não của tên này thật không giống người bình thường.

Không biết là thiếu dây nào hay mọc thêm dây nào nữa?

Vương Đằng chợt phát hiện ánh mắt của Đàm Đài Tuyền là lạ, bất lực nói: “Có phải ngươi lại đang nghĩ chuyện xấu xa gì không?”

“Không.” Đàm Đài Tuyền phủ nhận luôn, sau đó mới phản ứng kịp: “Lại là sao hả? Rốt cuộc trong lòng ngươi, ta có hình tượng thế nào?”

“Thế phải hỏi bản thân ngươi rồi.” Vương Đằng nhún vai.

Đang nói chuyện, hai người rẽ ở đầu đường phía trước, ở đó xuất hiện mấy bóng người.

Hơn nữa còn có đủ loại cửa hàng. Vậy mà có người mở cửa hàng ở thế giới ảo.

“Ngạc nhiên lắm đúng không?” Đàm Đài Tuyền cười nói.

“Mở cửa hàng ở thế giới giả lập có ý nghĩa gì?” Vương Đằng buột miệng hỏi.

“Chỉ có đồ sản xuất ở thế giới giả lập mới có thể sử dụng trong thế giới giả lập, không tin ngươi thử nhìn đồng hồ của mình xem.” Đàm Đài Tuyền giải thích.

Vương Đằng cúi đầu thao tác một lát, quả nhiên phát hiện đồng hồ đã hoàn toàn biến thành vật trang trí, không thể sử dụng được, chỉ có thời gian vẫn còn chạy.

“Giờ ngươi đã biết vì sao rồi đấy.” Đàm Đài Tuyền cười nói: “Thế giới giả lập này cực kỳ rộng lớn, tuy không có chủng tộc nhân loại khác sinh sống nhưng lại tồn tại vô số tinh thú quái dị. Cường giả rèn luyện trong này có thể thăng cấp bản thân nhanh chóng, mà chiến đấu thì cần có vũ khí, vật liệu làm vũ khí đến từ chính thế giới giả lập… Giải thích hơi phức tạp chút, dù sao cũng chính là thiết lập một hệ thống giao dịch tự cung tự cấp.”

Chương 791: Nhân loại này có bị M không! (2) Vương Đằng như có điều suy nghĩ, chợt nói: “Chờ đã, sao ở đây chỉ có tinh thú mà không có chủng tộc nhân loại sinh sống? Mặt khác, kiến trúc ở đây là do chúng ta xây dựng hay đã tồn tại từ trước rồi?”

“Xem ra ngươi đã phát hiện ra vấn đề rồi.” Đàm Đài Tuyền ngạc nhiên với sự nhạy bén của Vương Đằng, nói: “Có người nghi ngờ, chúng ta thiếu mất một phần kỹ thuật.”

“Thiếu một phần kỹ thuật?” Trong lòng Vương Đằng mơ hồ bắt được điều gì nhưng nhất thời lại không nghĩ ra, khó chịu như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò.

“Có xem điện ảnh khoa học viễn tưởng chưa? Biết skynet chứ?” Đàm Đài Tuyền nói.

“Ý ngươi là...” Mắt Vương Đằng lóe sáng, rúng động nhìn Đàm Đài Tuyền.

“Rất nhiều người đoán rằng, cabin thực tế ảo mà chúng ta đang nắm giữ trên thực tế chỉ là cái vỏ rỗng, cho nên thế giới giả lập chúng ta bước vào chỉ có thứ căn bản nhất. Nếu có thể liên kết với skynet của sinh mạng ngoại tinh thì không chừng sẽ xuất hiện tình huống mà chúng ta không tưởng tượng nổi.” Đàm Đài Tuyền từ tối nói.

“Skynet!” Vương Đằng lẩm bẩm.

“Skynet chỉ là tên chúng ta đặt cho nó, cũng không nói chắc được là gì.” Đàm Đài Tuyền nói: “Nhưng có thể khẳng định là một thứ tiên tiến hơn internet của Địa Tinh rất nhiều.”

“Thật khó tưởng tượng.” Vương Đằng cười khổ nói.

“Có cái gì khó tưởng tượng. Chẳng phải tác giả của những bộ điện ảnh khoa học viễn tưởng đã nghĩ thay chúng ta rồi đó sao? Trước đây chưa có ai nhìn thấy, tự nhiên sẽ nghĩ nó quá xa xôi nhưng bây giờ ngươi còn nghĩ nó không tồn tại không?” Đàm Đài Tuyền nói.

“Có lẽ vậy.” Vương Đằng từ chối cho ý kiến.

“Đi thôi, ra ngoài thành giết hai con tinh thú trải nghiệm một chút.” Đàm Đài Tuyền đang định bay lên thì đôt nhiên dừng bước: “Ngươi có muốn mua một món binh khí để dùng không? Chỗ ta vẫn còn ít tiền ảo, mua được binh khí.”

“Không cần, không có binh khí cũng có thể giết tinh thú.” Vương Đằng lắc đầu.

Đàm Đài Tuyền không nói gì nữa, bay vút lên trời, hối hả đi ra ngoài thành.

Vương Đằng giậm chân hóa thành một vệt tàn ảnh theo sát phía sau, biến mất tại chỗ.

Hai người bay thẳng ra khỏi thành, ở cửa thành cũng không có ai ngăn cản.

Rõ ràng tòa thành chỉ là một thành trống, tuy có một vài nhân loại sống trong đó nhưng thế giới giả lập vẫn chưa phát triển cho nên người ở bên trong cũng không nhiều, không đủ để vận hành cả tòa thành.

Đàm Đài Tuyền và Vương Đằng đi sâu vào trong dãy núi, tìm kiếm con mồi.

Đến cấp bậc như họ, con mồi không đủ thực lực thì giết sẽ không có cảm giác, càng không có hiệu quả rèn luyện.

Bọn họ tìm kiếm một phen, cuối cùng phát hiện ra một con băng mãng khổng lồ đang chợp mắt bên cạnh đầm nước.

“Chẳng phải ngươi muốn săn tinh thú hệ Băng sao? Đúng lúc ở đây cũng có một con tinh thú mãng xà hệ Băng, lên luyện tay đi kìa.” Đàm Đài Tuyền và Vương Đằng ẩn nấp trên một cây đại thụ, nhìn con băng mãng đang chiếm cứ đầm nước, thấp giọng nói.

Vương Đằng chợt nghĩ, không phải Đàm Đài Tuyền biết hắn muốn săn tinh thú hệ Băng nên mới tìm riêng cho hắn một con tinh thú hệ Băng luyện tay đấy chứ?

Hắn bất giác nhìn sang Đàm Đài tuyền, thấy nàng mặt không đổi sắc, dường như chỉ là tình cờ phát hiện con cự mãng hệ Băng chứ không phải cố ý tìm kiếm.

“Ặc, chắc là ta tự mình đa tình rồi.” Vương Đằng tự diễu, lập tức ngưng mắt nhìn về phía cự mãng trước mặt.

Cơ thể khổng lồ chiếm cứ cả đầm nước, quây lấy đầm nước, lớp vảy màu băng lam phủ khắp cơ thể, toát ra hàn khí dày đặc, trên đầu nó có hai sừng nhọn, một làn sương băng mờ mịt như có như không lơ lửng bên trên.

Quái dị!

Đây là cảm nhận của Vương Đằng lúc này.

Sau đó hắn lập tức nhận ra, con cự mãng này khác với loài mãng xà trên Địa tinh, hình như không cùng một loài.

Dù biến dị thành tinh thú thì động vật trên địa tinh vẫn tồn tại những đặc trưng nguyên bản mà con tinh thú này thì lại khác biệt hẳn về bản chất.

Giống như hai chủng tộc, người da đen hay người da trắng liếc mắt là nhận ra được ngay.

Ngay sau đó, hắn động thủ.

Bóng người biến mất tại chỗ rồi xuất hiện trên đỉnh đầu cự mãng màu băng lam trong chớp mắt, siết chặt nắm tay, nện xuống như đạn pháo.

Uỳnh!

Tiếng nổ vang lên, quyền kình khủng bố chèn ép không khí, một hư ảnh viên vương nổi lên.

Một quyền đánh ra cực kỳ nghiêm túc.

Trong mắt Linh Thị của hắn, con băng mãng này là cấp Lãnh Chúa hạ vị, cho nên Vương Đằng ra tay rất dứt khoát.

Động tĩnh to lớn lập tức đánh thức cự mãng. Nó ngẩng đầu rít lên, thấy công kích của Vương Đằng giáng xuống, mắt rắn lạnh lẽo lóe sáng rất nhân tính, sau đó không thèm tránh ra mà dùng đầu ngăn đón.

Trên cặp sừng của nó lập tức ngưng kết ra một lớp băng dày hình cung, trông cực kỳ rắn chắc.

Thiết đầu chùy!

Nói ra thì dài dòng nhưng thực tế chỉ ngắn ngủi mấy hô hấp, nắm đấm của Vương Đằng đã rơi xuống đầu cự mãng màu băng lam.

Rầm!

Hai bên ngưng trệ trong phút chốc.

Ánh mắt cự mãng toát lên vẻ giễu cợt, dường như đang cười nhạo nhân loại trước mặt không biết tự lượng sức mình.

Có vậy thôi à?

Rắc.

Đúng lúc này, lớp băng trên đỉnh đầu cự mãng đột nhiên xuất hiện từng vết nứt, nhanh chóng lan ra xung quanh.

Trong mắt cự mãng lộ rõ sự kinh ngạc.

Uỳnh!

Chỉ chớp mắt, lớp băng hoàn toàn vỡ vụn, nắm đấm của Vương Đằng mang theo sức mạnh khổng lồ giáng xuống.

Cơ thể to lớn của cự mãng bị sức mạnh kinh khủng ấy đánh bay ra ngoài, rơi ầm ầm xuống đất, lăn mất mấy vòng.

Đầu óc cự mãng bay đầy sao.

Xa xa, Đàm Đài Tuyền kinh ngạc suýt rớt hàm. Sao sức mạnh của tên này lại lớn như vậy?

Một quyền đã đánh bay tinh thú cấp Lãnh Chúa hạ vị.

Lúc này Vương Đằng cũng ngẩn ngơ, nhìn mấy bong bóng thuộc tính đột nhiên rơi dưới đất, hắn không khỏi dụi đôi mắt.

Thật hay giả vậy?

Thế giới giả lập mà cũng xuất hiện bong bóng thuộc tính?

Hắn ngu người luôn rồi, rốt cuộc thế giới giả lập này tồn tại thế nào, bất khả thi!

Ôm tâm trạng thấp thỏm, Vương Đằng nhặt mấy bong bóng thuộc tính lên.

‘Nguyên lực hệ Băng x130′

‘Nguyên lực hệ Băng x99′

‘Thuộc tính trắng x58′

...

Chương 792: Một quyền cực kỳ nghiêm túc Xác định bảng thuộc tính có thay đổi xong, Vương Đằng mới tin trong thế giới giả lập này thật sự có thể nhặt được bong bóng thuộc tính.

Chắc không đến nỗi thế giới giả lập này còn cao cấp hơn cả hệ thống, giả lập luôn hệ thống đâu nhỉ.

Rõ ràng đây là chuyện không thể.

Vương Đằng có niềm tin mù quáng với hệ thống nhà mình.

Cho nên chỉ có thể là thế giới giả lập này xảy ra tình huống đặc biệt.

Bất kể thế nào, đây cũng là chuyện tốt.

Đang lo không có nơi nào thăng cấp nguyên lực hệ Băng thì thứ này lại tự đưa tới cửa, đúng là trời cũng giúp ta.

Mắt Vương Đằng sáng lên, nhìn về phía cự mãng như đang nhìn con tằm thuộc tính Băng chờ kéo sợi.

Cự mãng băng lam lắc lắc đầu, hai mắt đầy sao khôi phục lại vẻ lạnh lùng, tràn đầy sát ý nhìn nhân loại trước mặt.

“Đến đây, đến đây. Chính là ánh mắt này. Mau tới giết ta, dùng hết thủ đoạn giết ta. Mau lên!” Vương Đằng hưng phấn nói.

“... Nhân loại này bị M à?” Cự mãng băng lam.

Đàm Đài Tuyền đứng đằng xa, đang suy nghĩ có nên ra tay giúp đỡ không, lại chợt thấy vẻ mặt hưng phấn của Vương Đằng, nàng bèn nghĩ mình lo thừa rồi.

Cũng đúng, Vương Đằng có thể dùng một quyền đánh bay con tinh thú mãng xà cấp Lãnh Chúa hạ vị này chứng tỏ cho dù hắn không sử dụng mấy đại chiêu của mình cũng chưa chắc đã đánh không lại nó.

Lấy cấp chuẩn Chiến Tướng thập nhất tinh đối kháng với tinh thú cấp Lãnh Chúa hạ vị thập nhị tinh, vượt cấp mà chiến, tên này đã đi ngày càng xa trên con đường vô địch rồi.

Không được, đã từng là sư phụ của hắn, sao mình có thể tụt hậu được.

Đàm Đài Tuyền cắn răng, niềm tin trở lên mạnh hơn trong lòng lập tức dâng lên.

Nàng vốn là võ giả thiên tài đứng đầu, nếu không đã chẳng đạt đến cấp Chiến Tướng vào năm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.

Giờ lại bị người tới sau là Vương Đằng đuổi kịp, tất nhiên là không cam lòng.

Đàm Đài Tuyền nhìn Vương Đằng đang giằng co với băng mãng phía trước, khóe miệng giần giật.

Rốt cuộc tên này đang hưng phấn cái gì?

...

Cự mãng băng lam chầm rãi trườn đi, cảnh giác nhìn chằm chằm Vương Đằng trước mặt.

Nhân loại này khiến nó có cảm giác cực kỳ nguy hiểm!

Nhất là ánh mắt kia, trông cứ biến thái thế nào ấy…

“Xì!”

Nó rít lên với vẻ thăm dò, đầu đột nhiên lao ra…

Vương Đằng vẫn không nhúc nhích.

Sau đó băng mãng lại thu người về, vẫn chưa phát động công kích.

“Con mãng ngu này đang làm gì thế?” Vương Đằng ngạc nhiên, đầu đầy sương mù.

Cho nên ban nãy… là động tác giả?

Đường đường là tinh thú cấp Lãnh Chúa lại còn chơi động tác giả, ngươi nghĩ đây là đá bóng à? Còn có động tác giả?

Trông con băng mãng này có vẻ không được thông minh cho lắm, chắc không phải ban nãy bị hắn đánh hỏng đầu luôn rồi chứ?

Ánh mắt Vương Đằng nhìn băng mãng bỗng trở nên thương hại.

Thật đáng thương, tinh thú cấp Lãnh Chúa trưởng thành không dễ, thế mà lại bị ngu.

Thôi bỏ đi, con tinh thú này ngu rồi, không cần nữa, làm thịt thôi.

Không biết thịt tinh thú hệ Băng có ngon không nhỉ?

Hắn còn chưa ăn bao giờ.

Vương Đằng bất giác suy nghĩ miên man, thân hình đột ngột biến mất tại chỗ, hóa thành một vệt tàn ảnh, nhanh chóng lao về phía băng mãng.

Nắm tay vung lên, nguyên lực hệ Kim tuôn trào, hình thành cương kình mạnh mẽ, ngưng tụ trên nắm đấm.

Chiến kỹ cấp Thiên – Kim Cương quyền.

Áo nghĩa Lực.

Một quyền cực – kỳ – nghiêm túc!

Giây phút này, băng mãng cảm nhận được uy thế cực kỳ đáng sợ từ nắm đấm của Vương Đằng. Nắm đấm không ngừng phóng đại trong mắt nó, giống như một ngọn núi ép xuống.

“Đó là??” Dường như Đàm Đài Tuyền đã nhận ra điều gì, mở trừng hai mắt, trong lòng rúng động không ngớt.

“Xì!”

Băng mãng rít lên, miệng nhanh chóng ngưng tụ ra quang mang băng lam, ầm ầm phun ra.

Uỳnh!

Ánh sáng băng lam lao về phía nắm đấm của Vương Đằng.

Quang mang nguyên lực bùng nổ, đòn tấn công của song phương dấy lên sóng khí khủng bố, tràn ra bốn phương tám hướng.

Ánh sáng nổ tung ở nơi trung tâm.

Đàm Đài Tuyền nheo mắt, ánh mắt nhìn vào trung tâm luồng sáng.

“Xì!” Tiếng rít của băng mãng vang lên phía trước, trong thanh âm mang vẻ đau đớn.

Nét mặt Đàm Đài Tuyền lập tức thay đổi. Có vẻ trong vụ va chạm vừa rồi, băng mãng đã chịu nhiều thua thiệt.

Bụi mù bị kình phong cuốn lên từ từ tản đi, tình hình bên trong hiện ra rõ ràng.

Trên mặt đất xuất hiện một hố sâu, cái đầu khổng lồ của băng mãng vùi vào trong đất, lớp vảy cứng rắn vỡ vụn, rơi lả tả xung quanh.

Rất nhiều máu chảy xuống từ đầu nó, thoạt nhìn cực kỳ thê thảm.

Mà trên đầu nó đang đứng một bóng người, chính là Vương Đằng.

“Chết rồi sao?” Đàm Đài Tuyền nhíu mày. Kết quả này hơi nằm ngoài dự đoán của nàng, cảnh giới của đôi bên có sự chênh lệch, kết quả băng mãng vẫn bị Vương Đằng đánh bại dễ dàng như vậy.

Lẽ nào con băng mãng này đẹp mà ngu?

“Xì!”

Đúng lúc này, băng mãng đột nhiên mở mắt, rít lên, cơ thể giãy dụa điên cuồng.

Vương Đằng đứng trên đỉnh đầu băng mãng chưa bị hất ra, ngược lại nắm lấy một sừng của băng mãng, ánh mắt lạnh lùng: “Còn ngoan cố à?”

Băng mãng cố sức vẫy đầu, muốn hất văng Vương Đằng trên đỉnh đầu.

Đồng thời một cỗ hàn ý tuôn ra từ trên sừng nó, chớp mắt đã lan đến cánh tay Vương Đằng.

Một lớp băng dày đông cứng cánh tay hắn.

“Muốn đóng băng ta à?” Vương Đằng cười nhạt, Thanh Ngọc Lưu Ly diễm tuôn ra, bao lấy cánh tay hắn từ trong ra ngoài.

Hỏa diễm vốn khắc hàn băng, huống chi Thanh Ngọc Lưu Ly diễm còn là thiên địa chi hỏa, hàn băng có thể chịu được nó trên đời vốn chẳng có bao nhiêu.

Tất nhiên hàn băng của con băng mãng này không đạt đến trình độ đó.

Tầng băng dày kia lập tức tan chảy hoàn toàn.

Vương Đằng chưa thu Thanh Ngọc Lưu Ly diễm lại mà để nó lan ra, rơi vào sừng nhọn của băng mãng.

Xì!

Mắt băng mãng lồi ra, rít lên đau đớn.

Nóng!

Nóng quá!

Nhân loại này làm gì thế?

Tinh thú thuộc tính Băng nào chịu được sức nóng của Thanh Ngọc Lưu Ly diễm. Đối với nó, thiêu đốt như vậy chẳng khác nào hình phạt đau đớn nhất.

Ánh mắt Vương Đằng lạnh căm, tay kia cũng nắm lấy sừng còn lại của băng mãng, Thanh Ngọc Lưu Ly diễm tuôn ra từ cánh tay vây lấy sừng nhọn.

Chương 793: Một quyền cực kỳ nghiêm túc (2) Cặp sừng băng lam của băng mãng đỏ bừng lên trông thấy, giống như sắp bị nướng chín.

Xì!

Băng mãng rít gào, âm thanh cũng biến điệu, dường như phải chịu đựng đau đớn cực hạn.

Đàm Đài Tuyền đứng đằng xa nhìn cảnh tượng này, bèn mặc niệm cho con băng mãng kia.

Quá thê thảm!

Đụng phải Vương Đằng sở hữu thiên địa chi hỏa là nó xui tận mạng, hầu như chỉ có kết cục ngậm hành.

Ngọn lửa xanh bao lấy cặp sừng nhọn của băng mãng, nhiệt độ bóng bỏng theo sừng nhọn tràn vào cơ thể nó, sương băng bị bốc hơi toát ra từng làn hơi khói.

Dù băng mãng có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi Vương Đằng.

Nó cảm nhận được sự tuyệt vọng là gì.

Rầm.

Một lát sau, băng mãng ngừng giãy dụa, cơ thể to lớn ầm ầm rơi xuống đất, không còn động tĩnh gì nữa.

Đầu nó bốc lên từng luồng hơi khói, giống như bị... nướng chín.

Lúc này Vương Đằng mới bình tĩnh nhảy xuống từ đỉnh đầu băng mãng, nhìn bong bóng thuộc tính rơi xung quanh, niệm lực tinh thần cuốn qua.

Nhặt!

‘Nguyên lực hệ Băng x 230′

‘Nguyên lực hệ Băng x 560′

‘Nguyên lực hệ Băng x 360′

‘Nguyên lực hệ Băng x 420′

‘Thiên phú hệ Băng cao cấp x156′

‘Thuộc tính trắng x640′

...

Vương Đằng lặng lẽ cảm nhận lần thu hoạch thuộc tính này, trong lòng mừng thầm.

Nguyên lực hệ băng tròn 1570 điểm, cộng thêm 229 điểm trước đó, tổng cộng 1799 điểm, đúng là không ít.

‘Nguyên lực hệ băng: 7 tinh’

Vương Đằng nhìn nguyên lực hệ Băng của mình. Thu hoạch lần này khiến nguyên lực hệ Băng của hắn thăng đến bậc trung của cấp Chiến Binh thất tinh, cách đột phá chỉ còn xấp xỉ một ngàn năm trăm điểm.

Điều này có ý nghĩa gì?

Rất đơn giản, giết thêm một con tinh thú hệ băng cấp Lãnh Chúa nữa là vừa đủ luôn.

Giờ phút này, Vương Đằng tràn trề động lực, hận không thể lập tức tìm đến một con tinh thú cấp Lãnh Chúa, lại lột thêm một lượt nguyên lực thuộc tính Băng, để nguyên lực hệ Băng đột phá lên cấp Chiến Binh bát tinh.

Trừ nguyên lực hệ Băng, Vương Đằng còn nhận được 156 điểm thiên phú hệ Băng cao cấp và 640 điểm thuộc tính trắng, thu hoạch rất khả quan.

Thế giới giả lập này đúng là một nơi tốt.

Có thể quét thuộc tính, thế giới giả lập này thật không đơn giản.

Vương Đằng thầm nghĩ, nóng lòng muốn thử.

Đàm Đài Tuyền đã đi tới, vẻ mặt kỳ lạ: “Ngươi nướng chín nó rồi?”

“Khụ khụ, không đâu. Không chín hẳn, cùng lắm là chín tái thôi à.” Vương Đằng đá lên thi thể băng mãng, ho khan nói.

“... Khác gì nhau?” Đàm Đài Tuyền trợn trắng mắt.

“Đương nhiên là khác rồi. Chín tái có vẻ không tàn nhẫn lắm.” Vương Đằng nghiêm túc nói.

“...” Đàm Đài Tuyền.

Nàng cũng phải kinh hãi vì sự vô sỉ của tên này.

“Không cần để ý mấy thứ tiểu tiết này. Trận chiến vừa rồi khiến ta thu được lợi ích không nhỏ, ta định đi tìm những tinh thú hệ Băng khác đối chiến.” Vương Đằng nói.

“Ừm, thấy ngươi như cá gặp nước, ta cũng không cần đi theo nữa. Chúng ta tách riêng ra hành động, đến thời gian thì lại trở về thành tụ tập.” Đàm Đài Tuyền nói.

Tất nhiên Vương Đằng không có ý kiến gì. Hắn đã tìm được phương pháp rèn luyện của riêng mình ở thế giới giả lập, giờ chỉ hận không thể tăng tốc tìm kiếm tinh thú hệ Băng, tiếp tục săn giết.

Người khác rèn luyện trong thế giới giả lập chỉ để nâng cao lực chiến của mình mà hắn lại có thể thu được cả thuộc tính. Nếu lợi ích này bị người khác biết được, chắc hẳn sẽ ghen tị đỏ mắt cho xem.

Đàm Đài Tuyền xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên dừng bước quay đầu lại hỏi: “Một quyền vừa rồi của ngươi có ẩn chứa áo nghĩa phải không?

“Ngươi nhìn ra rồi!” Vương Đằng ngạc nhiên nói.

“Thật sao? Ngươi đã nắm được áo nghĩa rồi!” Đàm Đài Tuyền rúng động, nhìn Vương Đằng như quái vật.

“May mắn, may mắn thôi.” Vương Đằng bình tĩnh nói.

“Cút nhanh, ta không muốn thấy ngươi nữa.” Đàm Đài Tuyền cảm thấy ngực thắt lại, ý nghĩa tồn tại của tên này là để đả kích người khác có phải không.

...

Sau khi chia tay với Đàm Đài Tuyền, Vương Đằng bèn càn quét khắp dãy núi, nghiêm túc tìm kiếm tinh thú hệ Băng.

“Bé yêu ơi, các ngươi ở đâu vậy? Mau đến đây, nhảy vào bát ta nào.” Vương Đằng thì thầm, không ngừng tìm kiếm tinh thú hệ Băng.

Nơi hắn đi qua, tinh thú gần đó như gặp phải thứ gì đáng sợ, đều né tránh hết.

...

“Í?”

Từ rất xa, Vương Đằng thấy được một ngọn núi cao. Đỉnh núi phủ tuyết trắng xóa, nghiễm nhiên hình thành một thế giới băng tuyết.

Ánh mắt hắn sáng bừng lên, ở đó chắc chắn tồn tại tinh thú hệ Băng.

Ngay sau đó, Vương Đằng bay vọt lên, hóa thành một vệt kinh hồng, lao thẳng lên đỉnh núi.

Hắn dừng bước trên không trung, bỏ qua sức gió, mở ra mắt Linh Thị, quét qua ngọn núi bên dưới.

Lúc này, đôi mắt hắn giống như radar, dò tìm dao động nguyên lực.

Đột nhiên, một vầng sáng băng lam đập thẳng vào mắt.

“Cuối cùng cũng tìm được rồi.” Vương Đằng mứng rỡ, không chút do dự lao về phía vầng sáng kia.

Tuy nhìn vào kích cỡ của vầng sáng này chắc không đạt tới cấp Lãnh Chúa nhưng muỗi có nhỏ cũng là thịt mà.

Võ giả thuộc tính Băng thật sự quá ít, chỉ có thể dựa vào những tinh thú hệ Băng này để bóc lột thuộc tính Băng, cho nên bất kể là tinh thú hệ Băng gì cũng không được bỏ qua.

Vương Đằng nhanh chóng thấy được dáng dấp của tinh thú hệ Băng kia.

Hóa ra lại là một con kiến băng khổng lồ toàn thân trắng tuyết, cơ thể như khắc ra từ băng, trong suốt lấp lánh.

Trên người nó có lớp vỏ trắng tuyết như khoác lên một lớp áo giáp băng tuyết, trông rất kỳ dị.

Lúc này con kiến băng kia đang vận chuyển thi thể của một con tinh thú bò về phía trước.

Vương Đằng vốn định ra tay, thấy cảnh tượng này thì đột nhiên dừng lại.

Tập tính và phương thức sinh tồn của loài kiến nảy ra trong đầu hắn.

Tuy con kiến băng này là tinh thú nhưng cũng có điểm chung với loài kiến bình thường, chúng nó rất có thể là một tổ.

Kiến băng đang vận chuyển con mồi quay về tổ, chi bằng đi theo xem thử.

Vương Đằng quyết định như vậy, bèn che giấu hoàn toàn khí tức, đi theo sau kiến băng.

Tốc độ của loài kiến không chậm chút nào, song một con kiến bình thường quá nhỏ, nếu di chuyển ở một khoảng cách tương tự so với con người thì tất nhiên phải mất nhiều thời gian hơn.

Chương 794: Hay cho một chiêu tuyệt hậu kế Nhưng con kiến băng trước mắt lại không hề nhỏ, kích cỡ như một chiếc xe Beetle, chỉ một lát đã bò xa hơn trăm mét.

Không lâu sau, một hang động ẩn trong đá xuất hiện trước mặt Vương Đằng.

Kiến băng bò đến cửa hang, bên trong hang bò ra một con kiến băng khác, chạm râu với con kiến băng này, sau đó hai con cùng bò vào trong hang.

Vương Đằng từ trên cao đáp xuống, cửa hang không nhỏ, đủ để hắn đứng thẳng người.

Hắn vận dụng thiên phú Hắc Ám, nguyên lực Hắc Ám tuôn ra, thi triển bí thuật Tiềm Ảnh, ẩn nấp trong bóng tối, đi vào trong hang.

Càng vào sâu bên trong, Vương Đằng phát hiện bốn phía thông suốt, lối đi quanh co, không gian cực lớn.

Rất nhanh, hắn thấy được một con kiến băng.

Vương Đằng không vội vàng ra tay, hiểu rõ tình hình trước đã.

Hắn dần tiến sâu vào trong hang, kiến băng gặp phải trên đường ngày càng nhiều, khiến khóe miệng hắn giương lên thật cao.

Nhiều kiến băng như vậy thì chắc bong bóng thuộc tính phải được cả rổ.

Chuyến này phát tài rồi.

Vương Đằng kìm nén nội tâm đang hân hoan, rẽ ở phía trước, cuối cùng đi tới một không gian ngầm cực lớn, chỉ thấy phía trước đang nằm một con kiến chúa khổng lồ.

Toàn thân nó trắng muốt như tuyết, thân thể mập mạp phì nhiêu, ừm… Cắn một cái nước phun tung tóe.

Vương Đằng quan sát bằng mắt Linh Thị, phát hiện ánh sáng nguyên lực trong cơ thể kiến chúa đạt tới trình độ cấp Lãnh Chúa trung vị.

Con kiến chúa này còn mạnh hơn cả băng mãng hắn gặp phải trước đó.

Nhưng…

Vương Đằng nhìn cơ thể mập mạp của kiến chúa, trong lòng hoài nghi rốt cuộc nó có thể chiến đấu hay không?

Chẳng lẽ cũng chỉ là công cụ sinh sản như kiến chúa bình thường?

Nếu vậy thì quá tuyệt vời luôn.

Một con tinh thú cấp Lãnh Chúa trung vị trong tầm tay, hết sảy.

Đương nhiên Vương Đằng cũng chỉ nghĩ vậy thôi, tinh thú muôn hình vạn trạng, hắn cũng không dám cho rằng kiến chúa là quả hồng mềm.

Huống chi hắn còn thấy xung quanh kiến chúa có mấy con kiến lính.

Ánh sáng nguyên lực trong cơ thể những con kiến lính kia có cấp cửu tinh, cũng có đạt cấp chuẩn Lãnh Chúa.

Ổ kiến băng này quá trời quá đất luôn.

Vương Đằng mừng thầm nhưng cũng có phần kiêng kỵ. Trước nay loài kiến có tiếng là đông đảo, nếu đám kiến băng này huy động toàn bộ lực lượng, hắn cũng thấy tê cả da đầu.

“Xem ra phải nghĩ cách làm một mẻ thôi.” Vương Đằng ẩn nấp trong bóng tối, vuốt cằm suy tư.

Tuy ổ kiến băng này hơi khó nhằn nhưng hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Chỉ cần tiêu diệt được thì nhất định có thể thu hoạch một lượng lớn bong bóng thuộc tính hệ Băng, có lẽ hắn còn có thể mượn số điểm nguyên lực hệ băng này đôt phá tới cấp Chiến Binh cửu tinh.

Vương Đằng nghĩ đến lợi ích trong đó, rùng mình, đầu óc càng trở nên nhanh nhạy.

“Có rồi.” Đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một ý tưởng.

Vương Đằng mỉm cười, không chút du dự lui ra ngoài cửa hang.

Đến cửa, ánh mắt Vương Đằng lóe sáng, nguyên lực hệ Độc trong cơ thể tuôn ra, sau đó là Thanh Ngọc Lưu Ly diễm.

Nguyên lực hệ Độc vừa gặp Thanh Ngọc Lưu Ly diễm lập tức tuôn ra một luồng khói đen dày đặc.

Vương Đằng thúc giục nguyên lực, hình thành kình phong, thổi đám khói đen vào trong hang.

Hay cho một chiêu tuyệt hậu kế.

Trong lúc Vương Đằng ở ngoài hang thả khói độc, biểu cảm của hắn trông cực kỳ bình tĩnh.

Làm một công cụ sinh sản không có tình cảm còn chẳng bằng chết sớm siêu sinh sớm, Vương Đằng cảm thấy mình đang làm việc thiện.

Ting, một thẻ người tốt.

Tự phát thẻ thành công!

Đúng lúc này, trong hang vang lên tiếng chân bò huyên náo. Nghe âm thanh này cũng không phải một hai con, mà là bốn năm con kiến băng bò ra từ bên trong.

Ánh mắt Vương Đằng lóe sáng, giơ nắm đấm lớn như bao cát.

Một con kiến băng vừa bò ra, nắm đấm của Vương Đằng đã giáng xuống.

“Bụp” một tiếng, lớp vỏ của kiến băng không chịu nổi một kích, đầu nổ tung trong nháy mắt.

‘Nguyên lực hệ Băng x88′

‘Thuộc tính trắng x56′

...

Vương Đằng nhặt lên, điểm thuộc tính này tốt, 88 điểm… Bắt đầu đại cát đại lợi.

Con kiến băng đằng trước vừa bay màu, phía sau lại có con khác vội vã bò ra, sau đó là hai con, ba con.

Vương Đằng đang hăng hái, một đấm một hức hức… Phi, một đấm một kiến băng, tiễn chúng nó đi lĩnh cơm hộp.

‘Nguyên lực hệ Băng x50′

‘Thuộc tính trắng x38′

‘Thiên phú hệ Băng trung cấp x10′

‘Nguyên lực hệ Băng x70′

‘Thuộc tính trắng x46′

‘Nguyên lực hệ Băng x66′

...

Đám bong bóng thuộc tính bị Vương Đằng nhặt sạch, nguyên lực hệ Băng của hắn đang không ngừng tăng lên, thuộc tính trắng cũng lớn dần.

Lũ kiến băng xuất hiện đằng trước không mạnh lắm, nhiều nhất cũng chỉ là cấp tứ tinh, ngũ tinh, rớt ra mấy thiên phú hệ Băng trung cấp chẳng có ích lợi gì với Vương Đằng.

Số lượng kiến băng bò ra ngoài ngày càng nhiều, lòng Vương Đằng vui muốn nở hoa, chúng nó đều là điểm thuộc tính biết đi đấy.

Hắn càng giết càng hưng phấn, một đấm một con, cửa hang nhanh chóng chất đống xác kiến băng.

Thế giới giả lập này cực kỳ chân thực, xác tinh thú chết đi không biến mất trực tiếp mà vẫn giữ lại như trong hiện thực, dung nhập vào hoàn cảnh tự nhiên.

Cho nên Vương Đằng cũng phải thêm một hành động, đó là vừa giết vừa đá xác kiến băng sang bên cạnh.

Nếu không cửa hang sẽ bị bít lại.

Lúc này, sắc mặt Vương Đằng chợt thay đổi. Hắn cảm nhận được mấy luồng khí tức mạnh mẽ đang tiếp cận mình.

“Là mấy con kiến lính cấp chuẩn Lãnh Chúa.”

Vương Đằng biết màn quan trọng tới rồi, bên ngoài chết nhiều tiểu lâu la như vậy, đại lão bên trong chắc chắn không ngồi yên được.

Vèo!

Một bóng dáng đột ngột lao ra, đánh về phía Vương Đằng với tốc độ cực nhanh.

Ánh mắt Vương Đằng chăm chú, đánh ra một quyền.

Không Nhạc quyền!

Uỳnh!

Kiến băng xông ra phanh gấp lại như bị khóa cứng.

Mọi người đều biết, sức lực của loài kiến rất lớn, chúng có thể nâng vật thể nặng gấp bốn trăm lần trọng lượng của bản thân và kéo vật nặng tương đương với một ngàn bảy trăm lần trọng lượng cơ thể.

Kiến bình thường còn vậy, huống chi là những con tinh thú kiến băng biến dị này.

Vừa rồi Vương Đằng còn chưa dùng hết toàn lực nhưng đã cảm nhận được một cỗ cự lực khủng bố truyền đến từ trên người kiến băng trước mặt, không ngừng giằng co với hắn.

Đồng thời toàn thân kiến băng còn toát ra từng luồng hàn ý, nếu không phải võ giả hệ Hỏa thì rất dễ bị hàn ý này đả thương.

Chương 795: Kiến chúa mập mạp Cơ thể bị đông cứng thì sao có thể chống lại được kiến băng?

Cho nên võ giả bình thường gặp phải loại kiến băng này, e rằng không chiếm được lợi ích gì.

Đáng tiếc lại gặp phải võ giả phát triển toàn diện bật hack như Vương Đằng, nguyên lực hệ Hỏa cấp chuẩn Chiến Tướng cũng đủ để khắc chế nguyên lực hệ Băng của đối phương.

Lúc này nguyên lực hệ Hỏa trong cơ thể hắn tuôn ra, biến hắn thành lò lửa, tất cả hàn ý đều bị xua tan.

Kiến băng đối diện cảm nhận được sức nóng, hốt hoảng muốn tránh xa nguồn nhiệt trước mắt.

Cùng lúc đó lại có hai con kiến băng cấp chuẩn Lãnh Chúa lao ra từ trong hang, đánh về phía Vương Đằng.

Ánh mắt Vương Đằng sáng lên, một tay tóm lấy râu của con kiến băng trước mặt, nhón chân xoay người đáp xuống đỉnh đầu kiến băng.

Hai con kiến băng lao ra từ hai bên lập tức va vào nhau, đầu óc choáng váng.

Vương Đằng cười ha hả, một quyền nện xuống người kiến băng dưới chân, Thanh Ngọc Lưu Ly diễm bao lấy nắm tay, mang theo nhiệt độ cực cao xâm nhập vào cơ thể kiến băng.

Con kiến băng này không ngừng vẫy đầu, muốn hất văng Vương Đằng xuống.

Nhưng theo Thanh Ngọc Lưu Ly diễm tiến vào cơ thể nó, lớp vỏ trong suốt của nó dần biến đỏ, hơi nóng toát ra từ bên trong… Kiến băng chín!

Hai con kiến băng khác thấy dáng vẻ thê thảm của đồng đội, bất giác sợ hãi lui vè phía sau.

Vương Đằng nhảy xuống từ đỉnh đầu con kiến băng này, đáp xuống trước mặt hai con kiến băng kia, song quyền cùng ra.

Uỳnh!

Uỳnh!

Ánh lửa xanh bùng lên bao lấy hai con kiến băng, bốc cháy hừng hực.

Hai con kiến băng lăn trên mặt tuyết như muốn dập lửa nhưng Thanh Ngọc Lưu Ly diễm không phải lửa bình thường, không thể bị dập tắt đơn giản như vậy.

Không bao lâu sau, hai con kiến băng bị ngọn lửa đốt thành tro bụi.

Mấy bong bóng thuộc tính rơi ra.

‘Nguyên lực hệ Băng x560′

‘Nguyên lực hệ Băng x380′

‘Thuộc tính trắng x720′

‘Thiên phú hệ Băng cao cấp x186′

‘Nguyên lực hệ Băng x450′

‘Thuộc tính trắng x640′

‘Thiên phú hệ Băng cao cấp x222′

...

Quá đỉnh, mấy con kiến băng cấp chuẩn Lãnh Chúa này mới là món chính, đám điểm thuộc tính này kiếm bội rồi.

Lúc này, nguyên lực hệ Băng của Vương Đằng đã từ cấp Chiến Binh thất tinh tăng lên đến cấp Chiến Binh bát tinh.

‘Nguyên lực hệ Băng: 2250/7000 (8 tinh)’

Chỉ mấy tiếng ngắn ngủi thăng từ cấp Chiến Binh thất tinh lên cấp Chiến Binh bát tinh, nếu đổi thành người khác chẳng khác nào ảo tưởng.

Mà lúc này thuộc tính trắng của hắn cũng đã tích lũy đến 6300 điểm.

Tay có khoản tiết kiệm, lòng không hoảng hốt.

Vương Đằng lại biến thành treasure boy có khoản tiết kiệm.

Nhưng khi hắn nhìn thấy bong bóng thiên phú hệ Băng cao cấp nhận được, tâm trạng tốt đẹp lập tức biến mất. 222 điểm, ngươi nghiêm túc đó hả hệ thống?

Nếu không phải đã nhặt lên rồi thì ngươi nghĩ ta chịu nhận số điểm đau trym như vậy chắc.

Vương Đằng ta là người có liêm sỉ nhé.

Vương Đằng ấm ức nhận lấy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa hang.

Lúc này, dưới tác dụng của khói độc, một cơ thể mập mạp chậm rãi bò ra từ trong hang.

Kiến chúa!

Vương Đằng lập tức cảnh giác. Con kiến chúa này đã đạt tới cấp Lãnh Chúa trung vị, không biết thực lực ra sao? Nến cẩn thận vẫn hơn.

Hắn nhanh chóng phát hiện, không phải kiến chúa đang bò ra ngoài mà là được mười con kiến băng khiêng ra, đi từng bước một đến cửa hang.

Như con kiến ú không thể tự di chuyển được.

Nét mặt Vương Đằng rất kỳ lạ. Hắn thật sự không tưởng tượng được con kiến chúa này chiến đấu thế nào?

Chẳng lẽ dùng cái thây mập mạp của nó đè người sao?

Vương Đằng suy nghĩ miên man. Cuối cùng kiến chúa cũng bò ra ngoài cửa hang dưới sự áp tải của đám kiến băng.

Lượng lớn kiến băng cũng lục tục bò ra từ trong hang, quây xung quanh kiến chúa, cảnh giác đối mặt với Vương Đằng.

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, một cột sóng kỳ lạ đột nhiên phát ra từ trong miệng kiến chúa, từng vòng sóng dao động lan ra bên ngoài.

“Nó định làm gì vậy?” Vương Đằng vẫn chưa cảm nhận được tính công kích thực chất, không khỏi nghi ngờ nhíu mày.

Nhưng ngay sau đó, mặt đất đột nhiên chấn động, khoảng không trên đầu vang lên tiếng nổ ầm ầm.

Từng mảng băng tuyết rơi xuống đầu hắn.

Vương Đằng ngẩng đầu, đồng tử co lại.

“Đù mé!”

“Tuyết lở!!”

Vương Đằng không nhịn được chửi thề, khó tin nhìn kiến chúa trước mặt. Là do cột sóng vừa rồi của nó tạo ra ư?

Nghe tiếng nổ rầm rầm vang lên từ khoảng không trên đầu, Vương Đằng kinh hãi.

Tuyết lở!

Con kiến chúa này lại có thể tạo ra tuyết lở, nó không sợ bản thân cũng bị chôn vùi trong đó sao?

Vương Đằng lập tức bay vụt lên, nếu bị chôn sống thì vui.

Nhưng tất nhiên kiến chúa sẽ không để hắn trốn thoát đơn giản, cột sóng phát ra từ trong miệng nó càng mạnh mẽ hơn, những dao động không ngừng lan ra.

Rầm rầm!

Trên đỉnh đầu, băng tuyết cuồn cuộn, tuyết đọng quanh năm đổ xuống như dời non lấp biển.

Mà hố nhất chính là trận tuyết lở này lại đặc biệt tìm tới Vương Đằng, không đi đâu cả mà trút hết xuống đầu hắn.

Mặt Vương Đằng đen lại, hắn không ngờ kiến chúa sẽ ra chiêu này với mình.

Con này không ư hử tiếng nào đã thả đại chiêu rồi, còn âm hiểm hơn cả hắn… Phi, hắn mới không âm hiểm, âm hiểm đều là người khác.

Vương Đằng cúi đầu nhìn kiến chúa bên dưới, lúc này đối phương cũng ngẩng đầu nhìn hắn.

“Ồ...”

Khóe môi Vương Đằng vẽ lên nụ cười nhạt, Thanh Ngọc Lưu Ly diễm tuôn ra, bao lấy cả người hắn.

Băng tuyết trên đầu nghe theo sự điều khiển của kiến chúa, ngưng tụ thành những nhũ băng khổng lồ, phần mũi nhọn lóe ra hàn mang lạnh lẽo.

Bình Luận (0)
Comment