Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3407 - Chương 3407. Sự Điên Cuồng Của Đan Lưu! Ma Thần! Trấn Hồn Chung Vang Lên! (4)

Chương 3407. Sự điên cuồng của Đan Lưu! Ma Thần! Trấn Hồn chung vang lên! (4)
Chương 3407. Sự điên cuồng của Đan Lưu! Ma Thần! Trấn Hồn chung vang lên! (4)

Tồn tại cấp Bất Hủ đến từ thế lực các phương ở bốn phía liếc mắt nhìn nhau, lập tức không còn do dự nữa, ào ào bộc phát ra khí thế mạnh mẽ, thổi quét về phía vết nứt không gian kia.

Tổ chim bị phá nào còn trứng lành!

Tồn tại cấp Bất Hủ ở đây đều hiểu rõ đạo lý này.

Bọn họ vốn chỉ định bo bo giữ mình, nhưng hiện giờ mắt thấy kể cả cường giả của tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp đến đây cũng không ngăn cản nổi tồn tại cấp Ma Thân ở đối diện, bọn họ biết mình không ra tay không được.

Nếu như để cho loài Hắc Ám ở đối diện giáng xuống đây, bọn họ những người này sợ rằng một người đều không chạy thoát.

Rầm! Rầm! Rầm…

Từng luồng khí thế mạnh mẽ càng ngày càng nhiều bộc phát ra từ trên tồn tại cấp Bất Hủ, lực bất hủ vô tận tràn ngập trong không trung, hình thành phong tỏa ở xung quanh vết nứt không gian kia.

Số lượng của những tồn tại cấp Bất Hủ đến từ thế lực các phương có thể nói là khổng lồ đến cực hạn, ít nhất đạt đến trên mấy trăm người.

Mặc dù ở đây không có tồn tại cấp Chân Thần, nhưng uy lực do mấy trăm cấp Bất Hủ có khả năng phát huy ra lại cũng cực kỳ khủng bố.

Bởi vậy dưới phong tỏa của bọn họ, vết nứt không gian trên bầu trời kia cuối cùng không mở rộng ra nữa, ngược lại bắt đầu hội tụ về phía trung tâm, giống như muốn khép lại.

Mọi người ở phía dưới siết chặt nắm tay, khẩn trương nhìn xem một màn này.

Vương Đằng nhìn thấy bên trên bàn tay to xuyên qua vết nứt không gian kia rõ ràng nổi lên từng đường gân xanh, loài Hắc Ám cấp Ma Thần ở đối diện hiển nhiên đang điên cuồng phát lực.

Grào!

Đúng vào lúc này, một tiếng gầm giận dữ đinh tai nhức óc đột nhiên truyền đến từ phía sau vết nứt, mang theo lực đánh vào không gì sánh kịp, thôi quét ra.

Phụt! Phụt! Phụt…

Không ít cấp Bất Hủ phong hầu giống như bị sét đánh, ào ào phun ra một ngụm máu tươi, thân hình bay ngược ra, sắc mặt đều trở nên tái nhợt.

Cho dù mọi người ở bên dưới cách khoảng cách không xa, lúc này đều thay đổi sắc mặt, sắc mặt của mỗi người đều trở nên tái nhợt.

Thậm chí có vài người thực lực hơi yếu kém, trong thất khiếu đã chảy xuống máu tươi, có vẻ cực kỳ đáng sợ.

Vương Đằng nhíu mày, cảm giác đầu đau nhức từng trận, một luồng ác ý điên cuồng, tà ác, hỗn loạn xâm nhập vào trong đầu hắn.

Ong!

May mắn, lúc này một dao động kỳ dị truyền ra từ bên trong hố đen của tiểu vũ trụ ở trong cơ thể hắn, một bảo tháp chín tầng nhô lên, lóe ra tia sáng màu vàng chói mắt, xua tan ác ý điên cuồng, tà ác, hỗn loạn này ra.

“Âm thanh thật đáng sợ!” Sắc mặt Vương Đằng trắng bệch, lòng còn sợ hãi thở phào một hơi, sau đó nhìn sang bên cạnh.

Chỉ thấy sắc mặt của Nhạc Yên còn tái nhợt hơn hắn vài phần, trên khuôn mặt cười vốn tươi đẹp kia, giờ phút này lại hiện lên vẻ khổ sở.

Lại nhìn Nhạc Bàn cách đó không xa, dưới tiếng kêu gào này lại cũng có vẻ hơi chật vật, nhưng một tay của hắn vẫn đặt lên trên người Nhạc Yên, từng sợi tinh thần lực tràn ngập ra từ trên người hắn, xua tan ác ý tà ác, hỗn loạn trong giọng nói kia cho nàng.

Vương Đằng lắc đầu, tia sáng màu vàng trong cơ thể khuếch tán ra, đảo qua trên thân người xung quanh, lập tức xua tan ác ý tà ác hỗn loạn cho bọn họ.

Hiện giờ dưới tình huống như vậy, hắn cũng không có thời gian rảnh rỗi để so đo cái gì cả, huống hồ chuyện này chỉ là tiện tay đối với hắn mà thôi, nên tùy tay giúp đỡ một phen.

Hơn nữa đám người Tông sư Hoa Viễn cũng ở đây, bọn họ mới vừa nhìn thấy Vương Đằng ở trong này, đều đã hội tụ đến.

Thậm chí còn có Đan gia, bọn họ cực kỳ coi trọng thiên phú của Vương Đằng, nhìn thấy Vương Đằng và người của Nhạc gia đứng chung một chỗ, tự nhiên không cam chịu yếu thế.

Nếu như không phải vị trí xung quanh Vương Đằng vô cùng có hạn, đoán chừng người của gia tộc hạch tâm khác cũng muốn tụ tập đến.

Chính bởi vì như thế, những người này đều chiếm được tiện nghi không nhỏ.

Nhạc Bàn và Đan Quảng lập tức cảm thấy cái gì, không khỏi hơi sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Vương Đằng không khỏi hiện lên một chút kinh dị.

Ác ý điên cuồng tà ác kể cả bọn họ đều rất khó xua tan kia, ở chỗ Vương Đằng lại được giải quyết thoải mái, thật sự khiến cho người ta hơi khó có thể tin nổi.

Lúc này, Nhạc Yên chậm rãi mở mắt ra, trong cặp mắt đẹp kia còn lưu lại một chút vẻ khiếp sợ.

Mới vừa rồi nếu như thật sự bị ác ý hỗn loạn tà ác này ảnh hưởng đến, tự nhiên sẽ tạo thành tổn thương không nhỏ đối với tinh thần của nàng, chỉ sợ ngày sau cần phải tiêu tốn càng nhiều thời gian mới có thể xua tan được.

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhìn về phía Vương Đằng.

Mới vừa rồi nàng cảm giác được rõ ràng là một luồng lực lượng truyền đến từ bên chỗ Vương Đằng, giúp nàng xua tan ác ý tà ác hỗn loạn này.

Cùng lúc đó, còn không ít người được Vương Đằng tùy tay giúp đỡ một phen cũng ào ào ném ánh mắt cảm kích đến.

“Vương Đằng tiểu hữu, cảm ơn!” Nhạc Bàn cảm kích nói.

“Không có gì!” Vương Đằng xua tay, không thèm để ý, thậm chí không lại liếc nhìn bọn họ nữa, chỉ mang sắc mặt nghiêm trọng nhìn vết nứt ở trên bầu trời.

Đám người Nhạc Bàn cũng biết bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này, nên chỉ ghi nhớ nó, không nhiều lời nữa.

Tiếng gào mới vừa rồi kia, những tồn tại cấp Bất Hủ này đứng mũi chịu sào, rất nhiều người đều bị tổn thương không nhẹ, bây giờ đã mất đi hơn phân nửa sức chiến đấu.

Trong lúc này, cảm xúc của mọi người lại lần nữa căng chặt lên, tràn đầy lo lắng.

Boong!

Đột nhiên, một tiếng chuông du dương mênh mông bất ngờ vang lên trong trời đất, trực tiếp xuyên thấu hư không, buông xuống nơi đây.

Một luồng sóng âm vô hình lan truyền đến từ bốn phương tám hướng, rồi sau đó giống như ngưng tụ tại một điểm, đột nhiên lao đến chỗ vết nứt không gian kia.

Rầm!

Một tiếng nổ vang kịch liệt chợt truyền ra từ đối diện, bàn tay to chộp vào bên cạnh vết nứt không gian lại hơi thả lỏng.

Hết chương 3407.
Bình Luận (0)
Comment