Kể từ đó, bên trong tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp này sẽ có không ít võ giả tự mình rơi vào trong hỗn loạn.
Loài Hắc Ám tự nhiên có cơ hội để sử dụng!
“Cmn đường đường tồn tại cấp Ma Thần, nhưng mà lại không võ đức như thế!” Vương Đằng nhìn vết nứt không gian trên bầu trời kia, giống như thấy được một tròng mắt lớn vô cùng giả dối, không nhịn được chửi tục một câu.
Ma Thần!
Nó chính là tồn tại cấm kỵ trong loài Hắc Ám, thân phận cỡ nào, lại làm ra hành vi thấp hèn đến như vậy, ai có thể ngờ đến nổi chứ?
Rầm!
Đúng vào lúc này, một đường tinh thần mạnh mẽ đột nhiên dữ dội lao về phía Vương Đằng, khiến cho tinh thần hắn rung mạnh, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
“Con mẹ… phụt!”
Còn chưa kịp mắng xong một câu, một ngụm máu tươi đã không nhịn được phun ra khỏi miệng.
Sắc mặt Vương Đằng khó coi, tháp Cửu Bảo Phù Đồ lóe lên tia sáng màu vàng lộng lẫy, ngăn cản dao động tinh thần hỗn loạn vô cùng mạnh mẽ kia.
“Đồ khốn!”
Một tiếng hét lớn đột ngột truyền ra từ trong miệng nguyên lão Đan Trần, dao động tinh thần mạnh mẽ bất ngờ bùng nổ ra từ trên người hắn, chặn tinh thần hỗn loạn kia xuống.
Lúc này Vương Đằng mới cảm thấy gánh nặng trong lòng được giải phóng, nhưng đầu vẫn đau nhức từng trận, giống như bị mấy trăm cây kim sắt cố tình đâm vào bên trong.
‘Thật – khổ sở’ JPG!
“Vương Đằng, ngươi không sao chứ?” Nhạc Yên bay lên, đỡ lấy thân thể lảo đảo của hắn, lo lắng hỏi.
Nàng không biết Vương Đằng mới vừa trải qua điều gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, chỉ biết trên người hắn nhất định đã xảy ra chuyện gì, bằng không đã không đến mức đột nhiên như thế.
“Không có việc gì, còn chưa chết.” Vương Đằng cắn răng nói.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Cổ La tỏ vẻ nghiêm trọng bay đến, hỏi.
“Còn không phải do Ma Thần kia, đúng là con mẹ nó không biết xấu hổ, lại ra tay với ta một võ giả cấp Vũ Trụ nhỏ bé.” Vương Đằng hung hăng phỉ nhổ nói:
“Phi, không biết xấu hổ!”
“???”
Hai người Cổ La và Nhạc Yên hai mặt nhìn nhau, nhưng trong lòng tràn đầy không thể tin nổi.
Tên này lại bị Ma Thần công kích?!
Chủ yếu nhất chính là sau khi bị công kích, hắn vẫn có thể nhảy tưng tưng, ở đó mắng chửi người ta?
Làm được như thế nào vậy?
Vương Đằng không biết hai người đang nghĩ cái gì, giống như cảm thấy mắng hai câu còn chưa đủ hả giận, lại dựng thẳng ngón tay cái về phía vết nứt không gian trên bầu trời, sau đó lật ngược xuống.
“…” Hai người Cổ La và Nhạc Yên thật sự bị động tác của hắn làm cho kinh hãi.
“Ngươi không muốn sống nữa sao.” Nhạc Yên vội vàng kéo tay hắn lại, sốt ruột thấp giọng nói.
Đó chính là Ma Thần, tồn tại giống như cấm kỵ, Vương Đằng lại làm ra động tác bất kính như vậy với một Ma Thần, sẽ không sợ đối phương lại ra tay với hắn sao?
“Sợ cái gì, chẳng phải vẫn còn ba vị nguyên lão ở đây sao.” Vương Đằng không thèm để ý nói.
“…” Ba vị nguyên lão.
“Ngươi bớt gây chuyện một chút đi, ba vị nguyên lão hiện giờ nào lo nghĩ đến ngươi được.” Nhạc Yên bất đắc dĩ nói.
“Vương Đằng huynh, ngươi được đấy.” Cổ La không nhịn được trợn trắng mắt.
Vương Đằng không nói thêm gì nữa, giữa hắn và Ma Thần có chênh lệch quá lớn, lần này chắc chắn không báo thù được, chỉ có thể ghi tạm lên trên sổ nợ trước.
Rầm! Rầm! Rầm…
Giờ phút này, trên quảng trường có thể nói là một mảnh hỗn loạn.
Các võ giả giống như phát điên công kích tới người bên cạnh mình, những người này đến từ thế lực các phương trong vũ trụ, có người là võ giả đơn thuần, có người lại là thiên tài nghề phụ, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, đều bị tinh thần hỗn loạn kia lây nhiễm, trở nên điên cuồng.
Võ giả xung quanh lập tức phản ứng lại kịp, ào ào ra tay trấn áp những người phát điên này.
Người bị lây nhiễm, về cơ bản đều là một vài võ giả cảnh giới hơi yếu, chuyện này miễn cưỡng xem như một tin tức tốt.
Nhưng vấn đề cũng theo đó mà đến.
Phần lớn những người này đều là người vô tội, thậm chí có không ít thiên tài, tự nhiên không có khả năng tùy tiện giết chết, khi xử lý độ khó khăn đã tăng lên không ít.
“Này… nhiều người phát điên như vậy, hiện giờ nên làm như thế nào?” Nhạc Yên chưa bao giờ nhìn thấy tình hình như vậy, lúc này lại có vẻ hơi bối rối.
“Muốn trấn áp những người này cũng không dễ dàng như vậy.” Sắc mặt Cổ La nghiêm trọng nhìn xem người xung quanh, bất đắc dĩ nói.
A! A! A…
Đột nhiên có tiếng kêu thảm thiết vang lên, hiển nhiên có người bị người phát điên công kích.
Những người phát điên này giống như đã mất đi tính người, lại cắn xé về phía người xung quanh.
Phương thức công kích giống như dã thú không muốn sống kia khiến cho rất nhiều người không chống đỡ nổi.
Không ít người đều là chuyên gia nghề phụ, đâu đã từng gặp tình huống như vậy, lập tức đã rơi vào thế yếu.
Nhạc Yên nhìn thấy một màn này, sắc mặt lập tức trắng bệch, thậm chí trong miệng còn không nhịn được nôn khan một chút.
Người bị nàng giết cũng không ít, nhưng cảnh tượng người ăn thịt người như vậy thì vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Đừng nói là nàng, người bình thường gặp phải tình huống như vậy, đã sớm nôn ọe ầm ĩ rồi.
Kể cả Cổ La, lúc này cũng không nhịn được nhíu mày lại.
Hắn có thân phận không đơn giản ở cương vực Cổ Hồng, cũng chưa bao giờ gặp được cảnh tượng máu tanh, hình ảnh tà ác như vậy, lập tức cảm nhận được một chút không ổn.
“Sẽ không phải cho đến bây giờ các ngươi chưa từng thấy cảnh như vậy đấy chứ?” Vương Đằng hoài nghi nhìn hai người.
“Ngươi đã gặp?” Hai người Cổ La và Nhạc Yên trăm miệng một lời hỏi.
“A vô nghĩa, ta đã gặp không biết bao nhiêu lần.” Vương Đằng liếc xéo, bất đắc dĩ nói: “Hai người các ngươi đúng là nuông chiều từ bé.”
So sánh ra, hắn cảm thấy mình thật sự chính là rễ cỏ đến không thể rễ cỏ hơn.
Hai người Cổ La và Nhạc Yên nghe vậy, lập tức tỏ vẻ hoài nghi nhìn Vương Đằng, trong lòng âm thầm suy đoán hắn rốt cuộc đã từng trải qua cái gì?
Ong!