Dù sao ở trong mắt Vương Đằng, cho dù Đan Lưu này tiến hành Ma Biến cũng không uy hiếp được hắn.
Kẻ đáng chết, cuối cùng vẫn phải chết!
Nhưng mà Ma Biến của Đan Lưu này lại hơi vượt quá dự đoán của Vương Đằng, Ma Biến của các loài Hắc Ám đã gặp được lúc trước, có thể đạt đến trình độ như vậy đều là những loài Hắc Ám thuần khiết, bình thường hiếm có người lây nhiễm Hắc Ám nào có thể đạt đến trình độ như vậy.
Như thế xem ra, Đan Lưu này trải qua lực Hắc Ám lây nhiễm, có vẻ không phải bình thường.
Hắn sờ cằm, trong lòng như có đăm chiêu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhiều ánh mắt tập trung lên trên cái kén máu vĩ đại kia, một dự cảm xấu không nhịn được dâng lên trong lòng.
Thật quỷ dị!
Cái kén máu kia quả nhiên vô cùng quỷ dị, giống như một vầng mặt trời màu máu lơ lửng ở giữa không trung, mùi máu tanh nồng đậm đang không ngừng khuếch tán ra, khiến cho người ta có một cảm giác cực kỳ bất an.
Thịch! Thịch! Thịch…
Tiếng giống như trái tim nhảy lên truyền ra không ngừng, kén máu đang chậm rãi phồng lên, lớn mạnh không ngừng.
Sắc mặt của Vương Đằng thoáng nghiêm trọng lên, hắn đã có thể cảm giác được, một luồng khí tức mạnh mẽ lại tà ác đang ấp ủ ra từ bên trong cái kén máu kia.
Ma Biến của Đan Lưu này quả nhiên không thích hợp!
Vèo!
Đột nhiên, một đường xúc tua nổ bắn ra từ bên trong cái kén máu kia, lại dữ dội xông về phía thi thể võ giả ở bên dưới.
Chỉ thấy trong nháy mắt, mấy thi thể võ giả đã bị xúc tua màu đỏ tươi kia quấn lấy, cấp tốc lao về phía cái kén máu.
Sắc mặt Vương Đằng vừa động, chiến kiếm trong tay đột nhiên chém ra.
Xoẹt!
Xúc tua màu đỏ tươi kia theo tiếng bị đứt, rất nhiều máu tươi phun ra từ trong đó, thi thể võ giả bị cuốn lấy lập tức rơi xuống.
“Grào!”
Một tiếng gầm giận dữ truyền ra từ bên trong cái kén máu, từng xúc tua màu đỏ tươi nổ bắn mạnh ra, chừng hơn mười cái, nhằm về phía thi thể võ giả ở bên dưới.
“Định cướp thi thể ở trước mặt ta!” Vương Đằng khẽ hừ một tiếng, chiến kiếm trong tay vẽ ra từng đường ánh kiếm, chi chít dày đặc, phong tỏa bầu trời.
Hơn mười xúc tua màu đỏ tươi kia điên cuồng xông qua trong không trung, đáng tiếc vốn không trốn thoát được ánh kiếm của Vương Đằng, đều bị chặt đứt.
“Grào!” Tiếng gầm thét không ngừng phát ra từ bên trong cái kén máu.
“Ta không ngăn cản được ngươi Ma Biến, nhưng lại có thể ngăn cản ngươi trộm thi thể.” Vương Đằng thản nhiên nói: “Thế nào, lượng máu không đủ đúng không?”
“Grào!” Một tiếng kêu phẫn nộ hơn theo đó truyền ra, chấn động hư không.
Rất nhiều người tỏ vẻ cổ quái, bọn họ có thể nghe ra được cảm xúc phẫn nộ lại bất đắc dĩ từ trong cái kén máu kia, chỉ sợ Đan Lưu này sắp tức chết rồi?
“Ngươi tiếp tục đi chứ, có thể cướp được một thi thể, coi ta thua.” Vương Đằng nói.
“Grào!”
Đan Lưu bất lực phẫn nộ.
Cuối cùng hắn không thò xúc tua ra nữa, mà tăng nhanh tốc độ Ma Biến.
Thịch thịch thịch…
Âm thanh nhảy lên kia lập tức trở nên cấp tốc lại kịch liệt, tốc độ hơn phía trước ít nhất gấp mười lần, âm thanh thịch thịch vang vọng không ngừng ở trong không trung, khiến không ít võ giả có cảnh giới hơi thấp ào ào bụm kín trái tim, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
Gần như chỉ là âm thanh nhảy lên thôi đã khiến cho rất nhiều người không thể thừa nhận nổi, có thể thấy được Ma Biến này đáng sợ đến cỡ nào.
“Vội vàng!” Vương Đằng cười hề hề nói.
Mọi người hơi cạn lời, đã bị ngươi bức đến tình trạng như vậy, có thể không vội vàng sao.
Không bao lâu, âm thanh nhảy lên kia cuối cùng im bặt dừng lại ở một khoảnh khắc nào đó, mà thể tích của cái kén máu cũng đã phồng to lên đến kích cỡ mấy chục mét, tản ra mùi máu tanh nồng đậm.
Rắc rắc! Rắc rắc! Rắc rắc…
Đột nhiên, từng tiếng vỡ vụn truyền ra.
Tất cả mọi người chấn động tinh thần, trừng lớn mắt nhìn về phía cái kén máu kia.
Chỉ thấy mặt ngoài cái kén máu hiện lên từng vết máu rõ ràng, có tia sáng màu máu nổ bắn ra từ bên trong đó, vô cùng chói mắt.
Vương Đằng nheo mắt lại, nhìn về phía cái kén máu kia, ‘Đôi mắt Chân Thị’ theo đó mở ra.
Chỉ thấy một bóng dáng quỷ dị đập vào trong mi mắt của hắn.
Rầm!
Đúng vào lúc này kén máu ầm ầm nổ tung, vô số mảnh nhỏ hóa thành điểm sáng màu máu bay ra bốn phương tám hướng.
Tia sáng màu đỏ tươi chói mắt hơn bùng nổ, một bóng dáng khổng lồ lập tức xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi người.
Grào!
Tiếng gầm giận dữ khủng bố hướng lên tận trời, đinh tai nhức óc.
Xung quanh có không ít người thay đổi sắc mặt, ào ào dùng nguyên lực bịt hai tai lại, nhưng vẫn có vài người đã chậm một bước, trong hai tai đã chảy ra máu tươi.
Vương Đằng càng đứng mũi chịu sào, bởi vì tiếng gầm kia vốn nhằm vào hắn, hắn không khỏi nhíu mày, há mồm quát to một tiếng: “Cút!”
Sóng âm cuồn cuộn khuếch tán ra, giống như tạo thành từng đường gợn sóng vô hình, đánh sâu sang phía đối diện.
Uỳnh!
Tiếng gầm của Đan Lưu trực tiếp bị chấn nát.
Phệ Hồn âm!
Đây là công kích tinh thần loại sóng âm Vương Đằng đã nhận được từ chỗ Phệ Hồn Thủy Mẫu, chính là chiến kỹ cấp Giới Chủ, nó trực tiếp nhằm vào căn nguyên linh hồn, thậm chí có thể cắn nuốt căn nguyên linh hồn.
Tiếng gầm của Đan Lưu so sánh với thủ đoạn của hắn, thật sự chính là đệ tử gặp sư phụ.
Rầm!
Dưới đánh sâu vào vĩ đại của Phệ Hồn âm, thân hình khổng lồ kia trực tiếp bị đẩy lùi lại mấy ngàn mét mới miễn cưỡng dừng thân hình được.
“Chiến kỹ tinh thần loại sóng âm!”
Ở nơi xa, Cổ La chấn động trong lòng, một tia sáng không khỏi lóe lên trong mắt.
Hơn nữa môn chiến kỹ này lại khiến cho hắn cảm thấy một chút quen thuộc, giống như đã từng gặp ở đâu đó?
Nhưng tạm thời lại không nghĩ ra được.
Đúng vào lúc này, thân hình của Đan Lưu hoàn toàn lộ ra, mọi người không khỏi chấn động.
“Điều này là gì?”
Tất cả mọi người dùng ánh mắt kinh hãi lại chán ghét nhìn hắn… không, phải nói là nó!