Nguyên lực tinh thần Hắc Ám ước chừng đạt đến 32500 điểm, không thể nói là không nhiều, nhất là nhặt một lần duy nhất.
Đáng tiếc trợ giúp cho Vương Đằng lúc này lại không phải rất lớn.
Hắn cũng không quan tâm, ánh mắt rơi vào trên một loại thuộc tính khác.
Thuộc tính tinh thần!
Ầm!
Theo bong bóng thuộc tính dung nhập, Vương Đằng chỉ cảm thấy đầu nháy mắt chấn động kịch liệt, sau đó một luồng ý lạnh băng nhanh chóng xoay quanh mấy vòng trong đầu hắn, khiến cảm giác mỏi mệt trong đầu hắn tức khắc tiêu tán không ít.
Chỉ trong phút chốc, Vương Đằng cảm thấy tinh thần lực của mình không những được bổ sung không ít, thậm chí còn tăng lên một đoạn nhỏ so với cảnh giới lúc đầu.
Không thể không thừa nhận, cảnh giới tinh thần của Minh Khô quả thật cực kỳ không yếu, nếu không sao lại rơi xuống nhiều thuộc tính tinh thần như vậy, cung cấp cho hắn nhiều lông cừu như thế.
Dùng hao tổn của kẻ địch để bổ sung tiêu hao của bản thân, quả thực thích ý!
Trong lòng Vương Đằng tương đối vui vẻ, tinh thần lực tăng lên lần nữa, nắm chắc của hắn cũng sẽ cao hơn một chút.
Từ trận đấu hội giao lưu đến bây giờ, hắn đã nhặt được rất nhiều thuộc tính tinh thần, đến mức thuộc tính tinh thần của hắn toàn nhanh chóng tăng lên, đã không phải lúc vừa thăng cấp lên cấp Vực Chủ trong tháp Huyễn Tâm có thể so sánh.
Thời gian trước sau cộng lại chỉ qua một tháng, tinh thần của Vương Đằng lại tăng lên nhiều như vậy, người bình thường e rằng hoàn toàn không dám nghĩ.
Chính vì vậy, mới có thể làm hắn chống lại Minh Khô, tinh thần niệm sư thăng cấp lên cấp Thánh nhiều năm bậc này.
Nếu không, nếu đổi lại là một tinh thần niệm sư vừa mới thăng cấp lên cấp Vực Chủ, chênh lệch với đối phương quả thực lớn vô cùng, hoàn toàn không thể so sánh.
Ngay cả đánh cũng không đánh được!
Lúc này, sắc mặt Vương Đằng lại lấy tốc độ mắt thường có thể thấy hồng hào lên, nhưng vì không để người khác chú ý, hắn vẫn cố áp chế loại biến hóa này, để cho sắc mặt mình tiếp tục trắng bệch.
Ngoài cái đó ra, Vương Đằng còn lấy được từ trên người Minh Khô không ít bong bóng thuộc tính khác, vào lúc đó hắn không có tâm tư chú ý mấy điều này, bèn chứa đựng bong bóng thuộc tính trước, đợi đến lúc cần lại hấp thu tiêu hóa là được.
“Rất tốt!”
Vương Đằng hít một hơi thật sâu, lập tức cảm thấy chính mình lại được rồi, tinh quang trong mắt bùng lên, nhìn về phía cửa vào không gian Khoáng tinh trước mặt, niệm lực tinh thần triệt để bộc phát.
“Đi ra cho ta!”
Một tiếng quát lớn ở đáy lòng Vương Đằng truyền ra, lực lượng lĩnh vực Nguyên Từ và niệm lực tinh thần đồng thời cuốn ra, hình thành lực kéo khủng bố.
Ầm ầm!
Chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, cả Khoáng tinh đã bị kéo ra một nửa lập tức bị kéo hết ra, hoàn chỉnh xuất hiện trên vùng hư không này.
“Đây!”
Rất nhiều người không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, cả mặt đều dại ra.
Tinh cầu đang xích lại gần làm cho bọn họ cảm giác được một cơn rung động không nên lời.
Tinh cầu lớn như vậy lơ lửng ở trong hư không, mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả trên tinh cầu, loại cảm giác này kỳ dị vô cùng.
“Phù!” Vương Đằng thở phào nhẹ nhõm, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, nhưng chút vui mừng này rất nhanh bị nghiêm trọng thay thế.
Bởi vì tiếp đó, mới là bước quan trọng nhất.
Gào!
Lúc này, một tiếng gào thét từ đằng xa truyền đến, bất ngờ đúng là Minh Khô.
Nó chỉ bị Vương Đằng làm bị thương nặng, cũng chưa chết, lúc này đã thoát khỏi ảo cảnh và công kích của phù du hư không, mặt đầy sát ý nhìn chằm chằm Vương Đằng, ánh mắt oán độc đến cực hạn.
“Vương Đằng, ta muốn ngươi chết!”
Tiếng hét giận dữ ngập tràn oán hận từ trong miệng nó ầm ầm truyền ra.
Vương Đằng lại hoàn toàn không để ý tới nó, đột nhiên xoay người, trầm giọng hét với những Phù văn sư cấp Thánh phía sau:
“Xin chư vị Thánh giả... Giúp ta!”
Những Phù văn sư cấp Thánh lập tức lấy lại tinh thần, dồn dập nhìn về phía Vương Đằng, không dò hỏi gì, trực tiếp hỏi: “Ngươi muốn chúng ta làm gì?”
“Để tinh thần quy vị, trở thành hạch tâm của Đại Ngũ Hành Thần Kiếm đại trận, khởi động lại trận pháp!” Trong mắt Vương Đằng sáng lên rực rỡ, rốt cuộc nói ra mục đích của mình.
“Cái gì??!” Các Phù văn sư cấp Thánh giật nảy mình, kinh ngạc dị thường nhìn Vương Đằng, thậm chí hoài nghi chính mình có nghe nhầm hay không.
“Hắn muốn để Khoáng tinh trở thành hạch tâm của Đại Ngũ Hành Thần Kiếm đại trận!?” Nguyên lão Bias cũng ngạc nhiên trợn lớn mắt, có chút không thể tin được: “Điều này sao có thể?”
Một đại trận quan trọng nhất là hạch tâm, phức tạp và huyền ảo trong đó tuyệt không thể thay đổi, Vương Đằng muốn lấy một tinh cầu khác thay thế hạch tâm trận pháp trước kia, đây hoàn toàn là chuyện không thể nào.
Đừng nói là những Phù văn sư cấp Thánh, cho dù là Phù văn sư cấp Thần như hắn, đều khó mà tưởng tượng được chuyện này.
“Thế mà muốn thay đổi hạch tâm trận pháp!” Đám loài Hắc Ám Huyết Dạ Ma Tôn, Thí Huyết Ma Tôn trên mặt lộ vẻ kinh hãi, cũng hơi khó tin.
“Ha ha ha...” Minh Khô sửng sốt một hồi, giống như nghe được chuyện gì đó cực kỳ hoang đường, buồn cười, bỗng nhiên phát ra một tràng tiếng cười lớn đầy mỉa mai: “Ngươi thế mà muốn dùng tinh cầu này thay thế hạch tâm của một trận pháp cấp Thần, ha ha ha... Quả thực là ý nghĩ hão huyền.”
“Ngu xuẩn!”
“Thực sự quá ngu xuẩn!”
“Mệt ta vốn còn kiêng dè với ngươi như vậy, không nghĩ tới ngươi lại là người ngu xuẩn như thế.”
Nó cười ngặt nghẽo, đối với hành vi của Vương Đằng, ngoài cười to ra, nó cũng không nghĩ ra phương thức ứng đối nào khác nữa.
Thiên kiêu Nhân tộc này quả nhiên là hồn nhiên đến khiến người ta không nhịn được bật cười.
Tiếng cười của Minh Khô làm sắc mặt đám võ giả Nhân tộc cực kỳ khó coi, bọn họ có thể nghe ra ý trào phúng và khinh miệt trong tiếng cười của đối phương, điều này làm cho trong lòng bọn họ cực kỳ khó chịu, đồng thời cũng hơi thất vọng.
Không có ai nghĩ đến, phương pháp của Vương Đằng thế mà không đáng tin cậy như vậy!