“Núi non sông ngòi làm trận văn!”
“Địa mạch ngũ hành làm mạch trận pháp!”
Một âm thanh bình tĩnh mà kiên định từ trong miệng Vương Đằng truyền ra, âm thanh không lớn, lại chấn động hư không, truyền khắp bốn phương tám hướng.
“Ngũ Hành Thánh Linh đại trận... Mở!”
Vù!
Tiếng nói vừa dứt, một trận vù vù vang vọng giữa đất trời.
Cùng lúc đó, ánh sáng ngũ sắc chói mắt vô cùng thoáng chốc từ trên Khoáng tinh nở rộ mà ra, chiếu rọi khắp trời đất.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Năm cột ánh sáng màu sắc khác nhau ầm ầm từ năm hướng khác nhau trên Khoáng tinh dâng lên, sau đó một trận pháp hình tròn khổng lồ bao phủ cả tinh cầu nổi lên, chậm rãi xoay tròn.
Từng phù văn ngũ sắc sáng chói khắc sâu vào trong trận pháp, giống như khảm nạm vào trong hư không, lại tựa như khắc lên Khoáng tinh, lộ ra vẻ thần quái vô cùng.
Gào! Gào! Gào...
Phía trên Khoáng tinh, địa mạch chấn động, từng mạch khoáng lại tự động từ lòng đất thoát ra, xông vào trong năm cột ánh sáng ngũ sắc, hòa thành một thể với trận pháp, hóa thành một phần của trận pháp.
Tử Kim Huyền Thiết khoáng!
Mộc Phỉ Tủy Tinh khoáng!
Bích Hải Linh Thủy khoáng!
Dung Nham Long Tinh khoáng!
Hoàng Linh Kim Sa khoáng!
...
Tổng cộng năm mạch khoáng to lớn vô cùng, phân biệt thuộc năm thuộc tính lớn, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, lúc này tất cả đều góp đủ.
Người bên ngoài tức khắc rơi vào một mảnh tĩnh mịch, sau đó bộc phát ra tiếng náo động kinh thiên.
“Lấy mặt đất làm nền, núi non sông ngòi làm trận văn, địa mạch ngũ hành làm mạch trận pháp, đây... đây là trận pháp cấp Thánh!”
“Đây là trận pháp ngũ hành cấp Thánh!!!”
“Vương Đằng biến cả Khoáng tinh thành trận pháp cấp Thánh của hắn!!!”
“Tư tưởng kỳ diệu như vậy, tài hoa ngút trời bậc này, quả thật cả đời này chúng ta chưa từng thấy.”
“Đây e rằng chính là tác phẩm dự thi của Vương Đằng đi, không, nên xưng là Vương Đằng Thánh giả!”
“Hắn tuyệt đối là một Phù văn sư cấp Thánh thật, cùng đẳng cấp với ta!”
...
Phía trên tinh thần, tất cả các Phù văn sư cấp Thánh lúc này đều mặt đầy ngạc nhiên, trợn lớn mắt, không nhịn được phát ra tiếng hô kinh ngạc.
“Hay cho một Vương Đằng!” Mặt nguyên lão Bias cũng đầy rung động, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh lại.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Vương Đằng ở đạo phù văn cũng có thể tiến vào cấp Thánh, hơn nữa còn là tiến vào cấp Thánh trong tuyệt cảnh thế này.
Lúc hắn nhìn thấy đại trận ngũ hành cấp Thánh kia, trong lòng rốt cuộc không tự chủ được bốc lên một tia hi vọng.
Có lẽ vẫn còn cơ hội!
“Làm sao có thể?” Minh Khô mở to hai mắt nhìn, quả thực không thể tin được Vương Đằng lại là một Phù văn sư cấp Thánh.
Hắn không phải Luyện đan sư cấp Thánh sao?
Hắn không phải Độc sư cấp Thánh sao?
Hắn không phải Luyện tạo sư cấp Thánh sao?
...
Vì sao hắn còn là một Phù văn sư cấp Thánh?
Đây cmn là quái thai gì đây?
Từng suy nghĩ điên cuồng hiện lên trong đầu nó, khiến nó làm sao cũng không thể tiếp thu được sự thật trước mắt này.
Thế nhưng đại trận ngũ hành cấp Thánh cứ sáng ngời bày ra trước mặt nó như vậy, mặc kệ nó không tin thế nào, đều chỉ là lừa mình dối người thôi.
“Đó là mạch khoáng chúng ta tìm được!” Vẻ mặt Tang Y đầy đắng chát: “Thì ra tên kia đều tìm được hết rồi.”
Các thiên tài Tang Giang, Thai Lô, Phong Lưu, Yến Đồ bên cạnh, lúc này sắc mặt tất cả đều không phải rất đẹp, trong năm mạch khoáng lớn đó rõ ràng có mạch khoáng bọn họ tìm được.
Thậm chí có ba mạch khoáng bọn họ không tìm được.
Mức độ quý giá của nó còn vượt xa khỏi mạch khoáng bọn họ tìm được.
Điều này chẳng phải là mang ý nghĩa, bọn họ ở đạo tầm quặng đã sớm bại bởi Vương Đằng, cố tình bọn họ còn không tự biết, còn ở chỗ này đắc ý.
Một bên khác, vẻ mặt những Phù văn sư thiên tài càng chấn động, trong lòng ngoài kinh ngạc nồng đậm ra, chỉ còn lại có chán nản và vô lực.
Phù văn sư cấp Thánh!
Vương Đằng thế mà là một Phù văn sư cấp Thánh!
Bọn họ làm sao cũng không thể tin được, trong trận đấu hội giao lưu này lại xuất hiện tồn tại loại cấp bậc yêu nghiệt này.
Càng không thể nghĩ đến, trận đấu hội giao lưu đạo phù văn lại lấy loại tình huống này để kết thúc.
Một Phù văn sư cấp Thánh!
Còn cần so sao?
Hoàn toàn không cần so nữa, Vương Đằng đã thắng tất cả mọi người.
Mặc dù bọn họ biết lúc này không phải lúc nghĩ những chuyện này, nhưng các thiên tài ở đây đều không chịu khống chế nghĩ tới điểm này.
...
Vụt!
Ngay vào lúc này, Vương Đằng đột ngột đứng dậy, ánh mắt nhìn qua Minh Khô, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười khẩy, chỉ lên bầu trời:
“Ngũ Hành Thánh Linh, hiện!”
Gào! Gào! Gào...
Âm thanh gào thét vang vọng đất trời, chỉ thấy trong năm cột ánh sáng nối liền trận pháp, lại có năm hư ảnh khổng lồ kỳ dị nổi lên.
Trong cột ánh sáng màu vàng kim, ảo ảnh một con kỳ lân màu vàng tím ngửa mặt lên trời gào thét.
Trong cột ánh sáng màu lục, ảo ảnh một cây đại thụ màu lục che khuất bầu trời, cành lá chập chờn, sắc xanh dạt dào.
Trong cột ánh sáng màu lam, một con cự kình màu lam hiển hiện, xung quanh lại là cảnh biển sâu, lan tràn mảng lớn hư không.
Trong cột ánh sáng màu đỏ, một con cự long màu đỏ thắm ngao du hư không, phát ra từng trận.
Trong cột ánh sáng màu vàng đất, một con huyền quy màu vàng đất bò chầm chậm, chấn động mặt đất, ngửa đầu rít giận.
Năm loại dị tượng khác biệt xuất hiện trong trận pháp, lực lượng năm loại thuộc tính khác nhau lan tràn ra, hội tụ thành một luồng sát khí khủng bố, nhằm thẳng vào Minh Khô.
“Không tốt!” Sắc mặt Minh Khô đại biến, biểu cảm trên mặt sớm đã cứng đờ, sắc mặt còn trắng bệch hơn vừa rồi mấy phần, không chút nghĩ ngợi, lập tức bứt ra nhanh chóng lùi lại.
“Rời đi được sao?” Trong mắt Vương Đằng tràn ngập khinh thường, xa xa chỉ tới.
Ầm ầm!
Trận pháp xoay tròn, thánh linh gào thét, một cột ánh sáng ngũ sắc đột ngột bắn ra, bắn về phía Minh Khô, tốc độ nhanh đến cực hạn.
“Không!” Đồng tử trong mắt Minh Khô co lại, phát ra tiếng gào thét không cam lòng.