Có lẽ ngay cả loài Hắc Ám đều sẽ bị ảnh hưởng, bởi vì bản chất của loại lực Hắc Ám này còn cao cấp hơn loài Hắc Ám.
Cũng may thiên phú Hắc Ám của Vương Đằng đạt tới cấp Thánh, trong loài Hắc Ám coi như là tồn tại của bản chất khá cao, miễn cưỡng có thể ngăn cản một phần.
Hơn nữa trình độ tinh thần của hắn, trái lại sẽ không thật sự bị ảnh hưởng.
Đoạn cảm ngộ này dần dần bị Vương Đằng tiêu hóa hấp thu, dung nhập trong trí nhớ của hắn.
“Hiến tế Hắc Ám!” Ánh mắt Vương Đằng lóe ra, đáy mắt tựa hồ có một luồng hắc quang cực kỳ nồng đậm hiện lên, người ngoài không phát hiện được.
Giờ phút này nội tâm hắn đã có một tia minh ngộ.
Có thể nói, ‘hiến tế Hắc Ám’ và ‘tế đàn Hắc Ám’ này căn bản là phối hợp sử dụng, không có ‘tế đàn Hắc Ám’, ‘hiến tế Hắc Ám’ căn bản không thể nào thi triển.
Đương nhiên, trên thực tế ‘tế đàn Hắc Ám’ là một môi giới, có rất nhiều tác dụng, trước đó Vương Đằng lấy được cảm ngộ của ‘tế đàn Hắc Ám’, cũng đã hiểu được đủ loại tác dụng của nó.
Chẳng qua hiểu được thì hiểu được, cũng không có tác dụng gì, phải biết rằng phương thức ‘hiến tế Hắc Ám’ chân chính, mới có thể khởi động ‘hiến tế Hắc Ám’.
Hiện tại tốt rồi, ngay cả phương thức ‘hiến tế Hắc Ám’ Vương Đằng cũng lấy được rồi.
‘Hiến tế Hắc Ám’ (không biết): 1000/50000 (nhập môn);
Vương Đằng nhìn thoáng qua giao diện thuộc tính, giống như ‘tế đàn Hắc Ám’, ‘Khóa Tù Thiên’ trước đó, ‘hiến tế Hắc Ám’ này cũng là năm mươi nghìn điểm giá trị thuộc tính nhập môn, ngẫm lại thì có chút khủng bố.
Nhưng mà có một điểm rất kỳ quái, lực tà ác quỷ dị do cảm ngộ ‘hiến tế Hắc Ám’ sinh ra, rõ ràng lớn mạnh hơn ‘tế đàn Hắc Ám’ không ít, làm sao giá trị thuộc tính của hai thứ cũng tương đồng?
Đáng tiếc hiện tại hắn cũng không biết được huyền bí trong đó, chỉ có thể tạm thời buông xuống.
Ngoài ra còn có một điểm, cấp bậc của ‘hiến tế Hắc Ám’ này đồng dạng là không biết, khiến cho Vương Đằng rất bất đắc dĩ.
Rõ ràng biết nó rất lợi hại, nhưng cảm giác lại không biết rốt cuộc lợi hại cỡ nào, thật sự khiến cho người ta rất buồn bực.
Cũng may cảm ngộ của ‘hiến tế Hắc Ám’ này là hoàn chỉnh, có thể trực tiếp dùng.
Chỉ là có chút... Phí máu!
Cần dùng đến máu căn nguyên, Vương Đằng cảm thấy có thể không dùng... Vẫn nên không dùng đi, quá hố rồi!
Cũng không biết sẽ triệu hồi ra cái gì?
Hắn nhìn về phía huyết vụ phía trên ‘tế đàn Hắc Ám’ đó, nghe trong đó không ngừng truyền ra tiếng hét, chân mày dần dần nhăn lại.
Cho dù lấy được cảm ngộ của ‘hiến tế Hắc Ám’, hắn cũng không biết cụ thể sẽ triệu hồi ra cái gì?
Bởi vì ‘hiến tế Hắc Ám’ này tồn tại tính tùy cơ nhất định, cũng có quan hệ với máu căn nguyên cá nhân, và thể linh hồn khi hiến tế.
Không hề nghi ngờ, ‘hiến tế Hắc Ám’mà Ma Thần sở dụng, chẳng những hiến tế máu căn nguyên của bản thân nó, mà còn hiến tế thể linh hồn của những loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng, cấp Ma Tôn trước đó, lúc chúng nó chết, căn nguyên linh hồn đã bị tế đàn Hắc Ám này hấp thu.
Tất cả mọi chuyện, đều trong kế hoạch của Ma Thần.
Sắc mặt Vương Đằng rất nghiêm trọng, cảm giác thứ mà lần hiến tế Hắc Ám này triệu hồi ra, tuyệt đối sẽ vô cùng khủng bố.
Chẳng lẽ tồn tại cấp Chân Thần trong tháp cổ thật sự không thể đi ra ngoài sao?
Hay là nói vực sâu đó thật sự đáng sợ như thế, một khi tồn tại cấp Chân Thần trong tháp cổ hiện thân, sẽ không trấn áp được vực sâu đó?
Lúc suy nghĩ, niệm lực tinh thần lại nhặt được bong bóng thuộc tính, cảm ngộ theo đó hiện ra.
‘Hiến tế Hắc Ám x1200’
‘Hiến tế Hắc Ám x1300’
...
‘Hiến tế Hắc Ám’ mà Vương Đằng nắm giữ rất nhanh tăng lên, chỉ chốc lát sau, hắn đã cảm giác bản thân đã miễn cưỡng có thể thi triển ‘hiến tế Hắc Ám’ này.
Tùy tiện hiến tế một chút, đại khái có thể làm ra một sinh vật hắc ám cùi bắp xuất hiện nhỉ?
Khẳng định không thể so sánh với thứ Ma Thần hiến tế ra.
Nhưng mà trông có vẻ khá vui.
Có muốn thử không?
Quên đi! Quên đi! Hắn cũng không dám làm hiến tế Hắc Ám gì ở trong này, miễn cho bị tồn tại cấp Chân Thần trong tháp cổ tùy tay tiêu diệt.
‘Hiến tế Hắc Ám’ này vừa thấy đã tà ác không chịu nổi!
Là một thiên kiêu võ đạo phe Quang Minh, thiên tài nghề phụ, được hàng tỉ thiên tài sùng bái, làm sao hắn có thể làm loại chuyện tà ác này, căn bản không có khả năng.
“Trấn!”
Đúng lúc này, một tiếng hét lớn đột nhiên truyền ra từ trong tháp cổ.
Ông! Ông! Ông!
Chuông Trấn Hồn kịch liệt chấn động, bộc phát ra quang mang chói mắt, tựa hồ lớn mạnh hơn, từng đường thần văn hiện lên bên ngoài chuông Trấn Hồn.
Gào!
Cùng lúc đó, một tiếng rống giận chợt vang lên, chấn động thiên địa.
Mọi người chấn động, không khỏi trừng to mắt.
Chỉ thấy một hư ảnh cự thú hiện ra ở mặt ngoài của chuông Trấn Hồn, nhanh chóng ngưng thật, tựa như cự thú Tinh Không chân chính, uy nghiêm vô cùng.
Thân thể có thể so với đại tinh, tung hoành hư không, tản mát ra quang mang chói mắt, cực kỳ đồ sộ.
Chẳng qua dáng vẻ của cự thú đó vô cùng mông lung, không cách nào thấy rõ rốt cuộc là cái gì, làm cho người ta vô cùng tò mò.
Gào!
Cự thú khổng lồ như tinh thần mới vừa xuất hiện, đã ngửa mặt lên trời hét giận dữ, trong âm thanh giống như pha lẫn tiếng chuông, phá lệ kỳ dị, sau đó cự thú kia liền mang theo chuông Trấn Hồn, hung hăng va chạm với tế đàn Hắc Ám.
“Khí hồn của chuông Trấn Hồn?!” Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, trong lòng hơi chấn động.
Không ngờ ngay cả khí hồn của chuông Trấn Hồn cũng bị kích phát ra, có thể nhìn thấy tế đàn Hắc Ám kia thực sự làm cho các cấp Chân Thần của tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp cảm thấy khó giải quyết.
Ầm ầm!
Tốc độ của cự thú rất nhanh, tựa như xuyên qua không gian, đảo mắt sắp va chạm với đám huyết vụ chuyển động, mục tiêu của nó là huyết vụ, chứ không phải là tế đàn Hắc Ám.
Tế đàn Hắc Ám kia vững chắc không thể phá vỡ, hiển nhiên không thể làm gì, chỉ có thể ý đồ từ phía trên huyết vụ tìm được cửa đột phá.
“Hừ!”