Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3505 - Chương 3505. Thầy Của Vương Đằng! Tồn Tại Dưới Vực Sâu Hiện Thế! Dòng Sông Thời Không! (4)

Chương 3505. Thầy của Vương Đằng! Tồn tại dưới vực sâu hiện thế! Dòng sông thời không! (4)
Chương 3505. Thầy của Vương Đằng! Tồn tại dưới vực sâu hiện thế! Dòng sông thời không! (4)

Hắn có trách nhiệm!

Có trách nhiệm rất lớn!

Khoảnh khắc này, Rofort mới cảm giác được thất bại, hắn không thực hiện hết được chức trách của người hộ đạo.

Vương Đằng không để ý đến Rofort nữa, hắn vừa điên cuồng nhặt bong bóng thuộc tính giữa đất trời, vừa suy tính biện pháp.

Đến lúc này, hắn vẫn không từ bỏ, nhưng hy vọng thật sự quá mức mong manh.

Ầm ầm!

Bàn tay lớn chậm rãi ép xuống, giống như không hề vội.

Trên lòng bàn tay của bàn tay kia thậm chí hiện ra một con mắt, thưởng thức cảnh tuyệt vọng của con mồi trước khi tử vong.

“Khinh người quá đáng!”

Mọi người nhìn thấy con mắt đó, phẫn nộ đến hai mắt sung huyết, hung hăng nắm chặt nắm đấm, móng tay đều đâm vào lòng bàn tay, lực lượng trong cơ thể sôi trào, lại bị áp chế gắt gao, khiến trong miệng bọn họ hộc ra máu tươi.

“Bóng tối chính là kết cục của các ngươi, cần gì giãy dụa!”

“Tới đi, rộng mở ôm ấp, bóng tối tức vĩnh hằng!”

Một tiếng thì thầm truyền đến, giống như ma quỷ bên tai dẫn dụ mọi người, muốn kéo tất cả mọi người vào trong bóng tối.

Dưới âm thanh này, rất nhiều võ giả trầm luân, ánh mắt dần mất đi tiêu cự, trên mặt không tự chủ lộ ra vẻ thành kính.

Vương Đằng chỉ cảm thấy tê dại da đầu, một luồng khí lạnh từ xương sống dâng lên.

Tháp Cửu Bảo Phù Đồ!

Một tiếng hét mạnh mẽ vang dội dưới đáy lòng hắn, tháp Cửu Bảo Phù Đồ tản ra ánh sáng rực rỡ, chống cự ăn mòn tinh thần làm cho người ta trầm luân này.

“Tỉnh lại!”

Một tiếng quát bất ngờ từ trong cổ tháp truyền ra, có Chân Thần của Nhân tộc mở miệng, dao động tinh thần khuếch tán, không muốn nhìn thấy các võ giả Nhân tộc rơi vào trong sa đoạ.

Tất cả mọi người chấn động tâm thần, lập tức lấy lại tinh thần, vẻ mặt hoảng sợ vô cùng, nghĩ lại còn rùng mình.

“Dựa vào nơi hiểm yếu chống lại!”

Con mắt trong lòng bàn tay lớn lộ ra vẻ chế nhạo, lần nữa trở nên hờ hững mà lạnh băng, nhìn đám võ giả Nhân tộc phía dưới, giống như nhìn một đống xác chết.

Ầm ầm!

Nó không ngập ngừng nữa, bàn tay hoàn toàn ép xuống, muốn kết thúc tất cả.

“A...”

Từng tiếng hét đau đớn từ trong miệng mọi người truyền ra, không ít võ giả thực lực yếu kém thân thể nổ tung, trực tiếp hóa thành một đám mưa máu.

Trong đó thậm chí còn bao gồm rất nhiều thiên tài nghề phụ, bọn họ từng là người nổi bật rực rỡ hào quang trong hội giao lưu, vốn nên có tiền đồ cực kỳ sáng lạng, lúc này lại chết nghẹn khuất như thế.

Cũng có một vài thiên tài có thủ đoạn bảo mệnh, lại cũng chỉ có thể khổ sở chống đỡ, trơ mắt nhìn tử vong giáng lâm.

“A... Ta không cam lòng!”

Một số người khóc ra máu gào thét, hận trời bất công, vì sao phải để bọn họ vẫn lạc sớm thế này, bọn họ còn một tương lai tươi sáng mà.

Vương Đằng đứng trong đám người, lực thời gian và lực không gian trong cơ thể đều đang điên cuồng vận chuyển, có lẽ hắn vẫn còn một tia hy vọng sống, chẳng qua cuối cùng vẫn phải đối mặt với đại khủng bố tử vong, có thể sống hay không cũng chỉ có thể xem vận khí.

Hắn cũng không cam lòng, hắn cũng phẫn nộ, nhưng cũng bất lực!

Giờ phút này, Vương Đằng chỉ hận bản thân sinh quá muộn, không thể sớm quật khởi, không thể trấn áp cường giả dưới vực sâu kia.

Ầm!

Bàn tay lớn đã đến vị trí cách đỉnh đầu mọi người mấy chục trượng, đã có thể nhìn thấy rõ đường vân màu đen phía trên.

Không đến một lát nữa, nó sẽ hoàn toàn rơi xuống, ép tất cả mọi người ở đây thành bánh thịt.

Vù!

Ngay vào lúc này, một tiếng vù vù đột ngột vang lên trong đầu Vương Đằng.

Hắn biến sắc, dường như cảm giác được gì, còn chưa đợi hắn có phản ứng, một tấm lệnh bài bỗng từ trong mảnh nhỏ không gian của hắn xông ra.

Không ít đồ quan trọng Vương Đằng đều trữ trong mảnh nhỏ không gian của mình.

Lúc này Vương Đằng không kịp nghĩ nhiều, lập tức định thần nhìn lại, đồng tử hơi co lại, trên mặt thậm chí lộ ra nét kinh ngạc lẫn vui mừng.

Tấm lệnh bài này vô cùng kỳ dị, toàn thân màu tím, phía trên phủ kín từng đường vân kỳ dị.

Trừ cái đó ra, không còn gì khác.

Nếu để nó ở nơi khác, có lẽ không hề thu hút, người không biết nó, càng sẽ không phát hiện được nó có chỗ nào đặc biệt.

Nhưng Vương Đằng nhìn thấy tấm lệnh bài này, lại giống như thấy được chúa cứu thế.

“Đây là...” Rofort cũng đã nhận ra dị trạng, thấy Vương Đằng trong tình huống như thế, trên mặt vậy mà vẫn lộ vẻ vui mừng, trong lòng ngạc nhiên đến cực hạn, không nhịn được mở miệng hỏi.

“Thầy!”

Vương Đằng tự mình lẩm bẩm, trong mắt bộc phát ra ánh sáng kinh ngạc lẫn vui mừng.

Quả thật là vừa mừng vừa sợ!

Hắn chưa bao giờ có khoảnh khắc nào hy vọng người thầy hờ của mình có thể xuất hiện như thế.

Sau đó hai mắt hắn rưng rưng nhào tới, tìm kiếm sự quan tâm của trưởng bối một hồi.

Dù sao có thể để viện trưởng học viện tinh không thứ bảy, và hai tồn tại cấp Chân Thần của học viện đó coi trọng như vậy, người thầy hờ này của hắn nhất định cực kỳ mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cấp Chân Thần.

Bây giờ lệnh bài của người thầy hờ này để lại tự động bay ra, có lẽ còn có hi vọng ngăn chặn tồn tại dưới vực sâu.

“Thầy??!” Rofort ngạc nhiên, sao hắn không biết Vương Đằng còn có thầy gì đó?

Theo bản năng, hắn không khỏi nhìn về phía tấm lệnh bài kia.

Ngay lúc này, phía trên tấm lệnh bài đột nhiên tản ra một ánh sáng rực rỡ, vậy mà hóa thành một bóng sáng hình người.

Ầm!

Ngay sau đó, bóng sáng hình người vung lên một tay, bàn tay lớn trên bầu trời thế mà lập tức ngưng trệ lại, không thể tiến thêm.

Tất cả áp lực đều chớp mắt biến mất không còn vết tích, tựa như cứ như vậy bị một tay của bóng sáng hình người... Tiện tay vẩy ra.

Yên tĩnh!

Giữa đất trời lập tức rơi vào một mảnh yên tĩnh.

Mọi người cảm giác được áp lực trên người bỗng nhiên biến mất, không nhịn được quay đầu, ngơ ngác nhìn qua bóng sáng hình người, giống như còn chưa hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

“Đây, đây là...” Mấy người nguyên lão Đan Trần trợn mắt há mồm, nhìn qua bóng sáng hình người, hoàn toàn không nói nên lời.

“Trời ạ!”

Hết chương 3505.
Bình Luận (0)
Comment