Thoáng chốc, hư không đều bị chiếu sáng.
Đủ loại lực lượng ở xung quanh chiến xa cuốn ra, từng phù văn đen nhanh hiện ra, tạo thành xiềng xích quấn quanh chiến xa.
“Tồn tại đó sắp hiện thân!”
Các võ giả Nhân tộc kinh ngạc hô lên, mở to hai mắt nhìn, nhưng mà cái gì cũng không nhìn rõ.
Ánh sáng đen sáng chói đến cực hạn khiến mắt bọn họ mở không ra.
Vương Đằng híp mắt lại, không dám mở ‘đôi mắt Chân Thị’, tồn tại này còn đáng sợ hơn cả Ma Thần, dùng ‘đôi mắt Chân Thị’ nhìn, còn cần mắt không?
Ầm!
Hư không rung động, một bóng sáng hình người toàn thân phát ra ánh sáng đen bước ra khỏi chiến xa.
Chỉ thấy nó bước ra khỏi chiến xa, đứng trên đỉnh đầu giao long thi màu đen ở giữa, ngạo nghễ đứng trong hư không.
Ba con giao long thi khủng bố từ từ hạ thấp cái đầu cao ngạo.
Bóng sáng hình người toàn thân phát ra ánh sáng đen cả người tản ra hơi thở khủng bố, một tay giơ cao, nắm cổ tháp, một tay khác cầm một thanh cổ kiếm màu tím sẫm.
Thanh kiếm này cũng vô cùng loá mắt, lại tà ý bất thường, phía trên có đủ loại đường vân hắc ám, cùng với vết máu loang lổ, tản mát ra sát ý ngập trời, cứ như muốn xông thẳng lên mây, tựa như có vô số oan hồn quấn quanh trên cổ kiếm, phát ra từng trận tiếng gào mãnh liệt như ác quỷ.
Rất nhiều võ giả Nhân tộc không nhịn được đặt ánh mắt lên cổ kiếm, sau đó giống như thấy được một vùng núi thây biển máu, khắp nơi đều là màu đỏ tươi.
“A...”
Một vài người ý chí tương đối yếu kém không khỏi phát ra tiếng kêu thảm, hai mắt không ngừng chảy ra huyết lệ, tinh thần rơi vào hỗn loạn.
Sát ý đáng sợ như thế!
Oán niệm khủng bố như thế!
Thanh cổ kiếm hắc ám đó rốt cuộc từng chém bao nhiêu cường giả? Từng giết bao nhiêu thiên kiêu tuyệt thế?
Vết máu phía trên dường như kể rõ hung uy của nó.
Thanh kiếm này cực kỳ khủng bố!
Một thanh kiếm mà thôi, lại tựa như một Ma Tôn cái thế, cùng thức tỉnh với tồn tại trong chiến xa, bây giờ sừng sững trong vùng hư không này, làm người ta kinh ngạc.
“Ra tay đi, tàn ảnh này của ta vốn phải dùng để bảo vệ đệ tử ta, hôm nay đã hiện thân, thì phải nhuốm máu.”
Trước mặt Vương Đằng, bóng sáng hình người mở miệng, vô cùng bình đạm, nhưng lời nói ra lại làm người ta rung động, hắn thế mà đã động sát tâm, muốn giết chết tồn tại Hắc Ám khủng khiếp kia.
Đây là tự tin và bá đạo cỡ nào, cũng không biết chân thân của bóng sáng hình người rốt cuộc là một cường giả thế nào.
Đáng tiếc toàn thân bóng sáng hình người nọ đều là ánh sáng ngưng tụ, ngay cả mỗi sợi tóc đều tản ra ánh sáng, căn bản không thể thấy rõ hình dáng của hắn.
Chuyện này rất thần quái!
Rõ ràng có thể thấy được hình dáng người đó, làm thế nào đều không cách nào thấy rõ hình dáng của hắn, mọi thứ đều bị ánh sáng che lấp, nửa điểm đặc trưng cũng nhìn không ra.
Giống như một thần linh chân chính!
“Hắc Thiên ta ngủ say lâu như vậy, thế nhân đã quên mất uy danh của ta rồi sao?”
Trên đầu giao long thi, bóng người màu đen chậm rãi mở miệng, tràn đầy cảm khái và thở dài, cảm thán thế sự đổi dời.
“Hắc Thiên?”
“Ha!”
Một tiếng cười khẽ đột nhiên từ trong miệng bóng sáng hình người truyền ra, giống như nghe được chuyện gì đó cực kỳ buồn cười.
“Ngươi đang cười cái gì? Lời ta nói rất buồn cười sao?”
Bóng người màu đen nhẹ giọng hỏi, không nghe ra ý bực tức nào, dường như từ lúc nó bước ra khỏi vực sâu thì không có bất cứ vật gì có thể cản trở nó, có thể làm nó kiêng dè, cho dù bóng sáng hình người trước mặt này cũng là như thế.
Đây là một loại tự tin không gì sánh kịp!
Nó cũng không để bóng sáng hình người nọ vào trong mắt, nói cho cùng, chẳng qua cũng chỉ là một tàn ảnh thôi.
“Muôn đời dằng dặc, bãi bể nương dâu, ngươi chỉ là một hạt kê trong đó mà thôi.” Bóng sáng hình người điềm tĩnh cười nói.
Mọi người nghe vậy, lập tức có cảm giác kinh hãi.
Ngay cả tồn tại cấp Thần như đám nguyên lão Đan Trần, tồn tại cấp Chân Thần trong cổ tháp, và cả Ma Thần, tất cả đều dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía hắn.
Bóng sáng hình người này rốt cuộc là ai?
Lời hắn nói quá kinh người, giống như một thần linh đã sống không biết bao lâu, chứng kiến bãi bể nương dâu, muôn đời trong mắt hắn chỉ là vội vàng mà qua.
Tuy là biểu đạt một loại khinh thường với bóng người màu đen kia, nhưng người có thể nói ra lời như vậy, dám nói hắn không phải tồn tại trường tồn trong năm tháng muôn đời không?
“Shhh!” Vương Đằng hít vào một hơi khí lạnh, dù rằng đã sớm biết người thầy hờ này của mình có lẽ rất lợi hại, nhưng thật sự không nghĩ tới hắn sẽ lợi hại như vậy.
Muôn đời dằng dặc, bãi bể nương dâu!
Lời như vậy giống như một hình ảnh vô cùng chân thật chảy qua trước mặt, tựa như làm hắn thấy được bãi bể nương dâu đổi dời, làm cho người ta rung động.
Bóng người màu đen trầm mặc.
Nó không nghĩ tới bóng sáng hình người trước mắt này vậy mà lớn lối như vậy, quả thực còn lớn hơn nó nhiều.
Giờ phút này, trong đầu nó không khỏi suy tư, trong Nhân tộc có một tồn tại như thế này hay không?
Ẩn vào trong dòng sông thời không, chưa bao giờ hiện thế!
Bọn chúng đặt chân lên nhiều vũ trụ, người như vậy không phải là không có, cho nên cũng không hiếm lạ, nhưng bọn họ cuối cùng đều vẫn lạc dưới hắc ám.
Chẳng qua là đối phó có hơi vướng tay mà thôi.
“Ha!”
Bóng người màu đen bỗng nở nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo âm u nhìn chằm chằm bóng sáng hình người, cổ kiếm màu đen trong tay cách xa chỉ tới hắn.
“Nếu như vậy, vậy thử xem.”
“Một tàn ảnh cũng dám càn rỡ trước mặt ta, hôm nay liền trấn áp ngươi!”
Ầm!
Ngay sau đó, bóng người màu đen ra tay, động tác rất nhẹ nhàng, cổ kiếm màu đen trong tay nhẹ nhàng vẽ ra, chém rách hư không, hóa thành bóng kiếm màu đen vô tận.
Trong lòng đám loài Hắc Ám Thí Huyết Ma Tôn chấn động, vị đại nhân này hiện thế, vốn nên vô địch, quét ngang tất cả.
Nhưng bây giờ lại phải bản tôn tự mình ra tay, phát ra uy năng to lớn.
Bọn chúng có thể cảm giác được sự thận trọng của vị đại nhân kia.