“Rời khỏi thế giới Hắc Ám!” Vương Đằng hơi kinh ngạc, xem ra tính toán của những loài Hỗn Huyễn này không nhỏ, lại định rời khỏi thế giới Hắc Ám.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chẳng lẽ chúng nó không có Phù văn sư có khả năng minh khắc trận pháp không gian sao?
Không đúng, cho dù có Phù văn sư cũng vô dụng, bọn họ chắc chắn không có người có thiên phú Không Gian, không thể tìm được tọa độ không gian tương ứng, tự nhiên không thể rời khỏi thế giới Hắc Ám.
“Tổng bộ của các ngươi ở đâu?” Vương Đằng tiếp tục hỏi.
…
Một lát sau, Vera khóc không ra nước mắt ngã ngồi trên thảm trải sàn, nàng khai, nàng khai tất cả, toàn bộ bí mật đều bị đào móc ra.
Rõ ràng định mạnh miệng đến cùng, chết cũng không mở miệng, nhưng sao lại nói ra toàn bộ vậy chứ?
Nàng không hiểu nổi!
Vương Đằng ngồi trên ghế sa lon, sờ cằm, như có đăm chiêu.
Những loài Hỗn Huyết này định gây sự!
Còn lập ra liên minh loài Hỗn Huyết tương đối đường hoàng.
Từ trong miệng Vera biết được, quy mô của liên minh loài Hỗn Huyết này thật sự không hề nhỏ, trong rất nhiều thành thị của loài Hắc Ám đều tồn tại phân bộ của chúng nó.
Nói tóm lại, hễ là nơi có loài Hỗn Huyết, chúng nó đều thành lập lên phân bộ liên minh loài Hỗn Huyết, chuẩn bị chống lại thống trị của loài Hắc Ám, tìm kiếm đường ra.
Loài Hắc Ám tự nhiên cũng phát hiện ra tồn tại của liên minh loài Hỗn Huyết này, nhưng không quá quan tâm đến, chỉ thỉnh thoảng dọn dẹp một lần, phá hủy trụ sở phân bộ của chúng nó, săn giết một đám loài Hỗn Huyết.
Gần như yên tĩnh được một thời gian, sau đó lại dọn dẹp một lần, lại yên tĩnh một phen, lại dọn dẹp một lần… cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Ở trong mắt loài Hắc Ám, những loài Hỗn Huyết này đều là tồn tại giống như con kiến hôi, vốn không gợi lên nổi bọt sóng gì.
Chẳng qua khi số lượng con kiến quá nhiều thì vẫn phải tiện tay săn giết một phần, miễn cho cỏ dại lan tràn.
Chuyện này thật đáng buồn!
Nhưng ở trong thế giới Hắc Ám, loài Hỗn Huyết chính là có địa vị như vậy.
Khó trách những loài Hắc Ám này tính toán mọi kế hoạch muốn chạy trốn, chúng nó vốn không hề có phần thắng, chỉ có thể lựa chọn trốn đi.
Vera nhìn loài Hắc Ám tộc Ma Giáp trước mắt, bi thương trong lòng, bí mật của chúng nó đã bị biết, cho dù trụ sở hay là thời gian tụ tập, tất cả đều bị biết rõ, chỉ sợ tiếp theo lại là một trận giết hại máu tanh.
Còn nàng sẽ trở thành tội nhân của loài Hỗn Huyết.
Nghĩ đến đây, Vera đau khổ nhắm mắt lại.
Xoẹt!
Ngay sau đó một thanh dao găm xuất hiện ở trong tay nàng, lấy tốc độ cực nhanh đâm vào trái tim mình, định thừa dịp Vương Đằng không chú ý đến tự sát.
Quyết tâm này có thể thấy được.
Vương Đằng nhướn mày, trong lòng thật sự hơi kinh ngạc, không ngờ nó lại sẽ lựa chọn tự sát, nhưng động tác không hề chậm chạp, niệm lực tinh thần thổi quét ra, khống chế tay nó, khiến cho nó không thể động đậy.
“Ngươi đồ ma quỷ này!”
Vera hung tợn trừng mắt lườm Vương Đằng, giãy giụa một phen, cuối cùng suy sụp bỏ qua, nó biết rõ nếu như loài Hắc Ám trước mắt này không cho phép nó tự sát, nó vốn không thể tự sát được.
“Xem ra còn phải tăng thêm một chút ám chỉ cho ngươi.” Vương Đằng nhàn nhạt nói, màu tối đen lại hiện lên trong mắt, đâm vào trong hai tròng mắt của Vera.
Một lần này, nó kể cả phản kháng đều không thể phản kháng, trực tiếp bị Vương Đằng Mê Hoặc, ánh mắt lập tức mất đi tiêu cự.
Kỹ năng Mê Hoặc này dùng tốt thì dùng tốt, nhưng chính là hơi phiền toái.
May mà chuyện tự sát này cũng không hề có bất cứ tính tổn thương nào đối với bản thân Vương Đằng, chỉ có điều sẽ tổn thất một đối tượng có thể khống chế mà thôi.
Cũng may Vera này tự sát ở trước mặt hắn, nếu như nó tự sát sau lưng mình, vậy hắn thật sự ngoài tầm với.
Hiện giờ kịp thời sửa lại ám chỉ, xóa bỏ ý niệm tự sát của đối phương, đã không còn lo trước lo sau nữa.
Mặt khác, Vương Đằng còn tăng thêm một ám chỉ, khiến nó trung thành với hắn.
Làm như vậy, về sau làm việc sẽ tiện lợi rất nhiều.
Hắn không định lãng phí thời gian để dạy dỗ đối phương.
Vera tỉnh lại lần nữa, ánh mắt hơi dao động, vẻ mặt xảy ra biến hóa, phức tạp hỏi: “Ngươi rốt cuộc đã làm gì ta?”
“Không có gì, kêu ngươi trung thành với ta thôi.” Vương Đằng thản nhiên nói.
Sắc mặt Vera thay đổi không ngừng, nhưng không biết vì sao, trong lòng cuối cùng không sinh ra nổi ý niệm tự sát nữa, thậm chí khi đối diện với loài Hắc Ám này cũng không còn căm hận như vậy, ngược lại nhiều hơn một chút trung thành.
Ý niệm này mới vừa hiện lên ở trong lòng nó đã khiến cho nó sợ hãi cả kinh, thật lâu khó có thể bình tĩnh nổi.
“Đứng lên đi!” Vương Đằng nhìn giống cái trước mắt, thản nhiên nói: “Theo ta đi đến Tàng Thư các của thành phố Hắc Giáp.”
“Dạ!” Vera đứng lên, cung kính đáp.
…
Sau đó hai người cùng rời khỏi pháo đài của Giáp Karl, ngồi lên trên một chiếc xe bay, đi đến Tàng Thư các của thành phố Hắc Giáp.
Không thể nghi ngờ Vera vô cùng quen thuộc với thành phố Hắc Giáp, có chỉ dẫn của nó, giảm đi rất nhiều chuyện cho Vương Đằng.
Tàng Thư các ở khu XC của thành phố Hắc Giáp, chiếm diện tích rất rộng, chính là một kiến trúc giống như pháo đài mái vòm.
Vương Đằng phát hiện một vấn đề, những loài Hắc Ám này giống như thật thích kiểu kiến trúc pháo đài như vậy, dọc theo đường đi, tùy tiện có thể thấy được các kiểu kiến trúc pháo đài giống như vậy trong cả thành phố Hắc Giáp.
Không bao lâu, xe bay chậm rãi hạ xuống, Vương Đằng và Vera đi xuống.
“Đại nhân, nơi này chính là Tàng Thư các.” Vera nhìn kiến trúc to lớn trước mắt, nói: “Nhưng muốn đi vào bên trong đó, ít nhất cần lệnh bài cấp Ma Hoàng hạ vị, mà chỉ có thể nhìn xem sách cổ của tầng thứ nhất, nếu muốn tiến lên tầng thứ hai, vậy cần lệnh bài cấp Ma Hoàng trung vị.”
“Tầng thứ nhất có các loại sách cổ gì? Tầng thứ hai lại có các loại sách cổ gì?” Vương Đằng hỏi.