Nó vốn cảm thấy trình độ linh trù của mình cũng không tệ, bây giờ… nó cảm thấy linh thực của mình làm không thơm rồi!
“Ăn đi, sao không ăn?” Vương Đằng thúc giục, nói: “Đợi lát còn phải ra ngoài đấy, mau ăn đi.”
“…” Vera yên lặng, ngồi xuống, ngửi hương thơm đậm đà kia, ăn thịt nướng nhạt như nước ốc của mình, hỏi: “Đại nhân, ngươi chỉ ăn điều này à?”
“Ta ăn điều này thì làm sao?” Vương Đằng ngẩn người, hình như miếng thịt nướng này của hắn càng ngon hơn nhỉ, lẽ nào người phụ nữ loài Hỗn Huyết này muốn lừa thịt nướng của hắn?
Không được!
Ánh mắt của hắn nháy mắt trở nên cảnh giác, người phụ nữ loài Hỗn Huyết này lại có suy nghĩ không biết xấu hổ như vậy, đúng là không thể nhịn.
“???” Vera cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của Vương Đằng trở nên vô cùng kỳ quái, giống như chỉ sợ nó ăn mất thịt nướng của hắn vậy, trong lòng cạn lời đến cực hạn.
Mặc dù nó có chút suy nghĩ như vậy thật, nhưng cũng chỉ là muốn nếm thử thôi, không hề có ý muốn cướp thức ăn của hắn.
Hơn nữa nó cũng không cướp lại.
“Không phải, đại nhân, ta chỉ là tò mò, thịt nướng này của ngươi ở đâu ra? Thế giới Hắc Ám chúng ta hình như không có loại thịt tinh thú thuần túy này, không lẽ đại nhân từng đến thế giới Nhân tộc sao?”
Vera hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại, vẫn không nhịn được tò mò hỏi.
Nó thật sự quá tò mò!
Một loài Hắc Ám tộc Ma Giáp cầm một thịt nướng không hề có lực Hắc Ám gặm ngon lành ở đó, ngươi dám tin không?
“Từng đến.” Vương Đằng liếc nhìn nó, rồi mới phản ứng lại thì ra đối phương là quan tâm đến vấn đề này, thản nhiên đáp.
Hắn không hề lo bị nhìn ra sơ hở, một miếng thịt nướng không có lực Hắc Ám thôi, không thể nói rõ điều gì.
“Quả nhiên là vậy.” Trong lòng Vera thầm nói, rồi cũng không hỏi nhiều nữa.
Chỉ là Vương Đằng để ý hình như nó hơi thất thần, ánh mắt lấp lánh tia sáng.
Vương Đằng đột nhiên sửng sốt.
Đó hình như là… khát khao!
Hắn nhìn nhầm rồi sao?
Người phụ nữ loài Hỗn Huyết này đang khát khao, nó đang khát khao cái gì?
Bỗng nhiên, trong lòng hắn khẽ động, hắn vừa nãy đã nhắc đến thế giới Nhân tộc, không lẽ…
Hắn nhìn Vera thật sâu, cũng không nói chuyện.
Sau khi hai người ăn xong, đã hoàn toàn yên lặng, không ai lên tiếng, Vera đang nghĩ chuyện, còn Vương Đằng thì tự mình ngồi xếp bằng, đợi ám nguyện buông xuống.
Thời gian trôi qua, không lâu sau, trong bầu trời tối tăm, nơi ánh mắt nhìn tới, mấy tinh thần sáng rực chậm rãi ló ra từ trong mấy đen.
Từng lực Hắc Ám nồng đậm bắt đầu tràn ngập giữa trời đất, Vương Đằng đứng dậy, đi tới chỗ cửa sổ, cảm nhận lực Hắc Ám lan ra trong bầu trời đêm, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc.
“Đi thôi.”
Hắn không do dự nữa, thân hình lóe lên, đã biến thành một lưu quang, xông về phía bầu trời đêm.
Vera lập tức đi theo.
Cả đường hai người đều không dừng lại, đi thẳng tới chỗ Mị Phường.
Lúc này mặc dù bên trong không náo nhiệt như ban ngày, nhưng cũng vẫn có một số loài Hắc Ám ra vào, rõ ràng không phải mỗi loài Hắc Ám đều sẽ chìm vào giấc ngủ say để hấp thụ lực Hắc Ám khi ám nguyệt đến.
Cho dù là thế giới Hắc Ám thì cũng tồn tại một số kẻ ăn chơi trác táng.
Vương Đằng hiện ra ở trong một chỗ bóng tối, Vera xuất hiện ngay phía sau hắn, hơi thở hổn hển.
Nếu không phải Vương Đằng thả chậm tốc độ, thì nó hoàn toàn không theo kịp.
“Ngươi ở bên ngoài đợi ta đi.” Vương Đằng cũng không quay đầu lại, nói.
“Nhưng mà đại nhân…” Vera do dự một lát, nó không ngờ Vương Đằng lại thăm dò Mị Phường vào ban đêm, gan này thật sự không nhỏ.
“Không sao, ta có chừng mực.” Vương Đằng giống như biết nó đang nghĩ cái gì, trực tiếp cắt ngang lời của nó.
Soạt!
Ngay sau đó, bóng dáng của hắn đã biến mất tại chỗ, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Vera vốn còn muốn khuyên thêm hai câu, lại phát hiện Vương Đằng đã biến mất rồi, lời nói đến bên miệng lập tức rơi trở về trong họng, giậm mạnh chân, bất đắc dĩ lắc đầu.
…
Trong Mị Phường, Vương Đằng ẩn náu lại, lực Âm Ảnh bao trùm bản thân, thậm chí còn dùng đến lực không gian, hòa vào trong hư không.
Đối mặt với Nicola kia, hắn không có chút sơ suất nào, người phụ nữ loài Hắc Ám kia không đơn giản.
Lúc này không thích hợp sử dụng lực Hắc Ám, rất dễ bị một số tồn tại loài Hắc Ám mạnh mẽ nhận ra.
Ngược lại lực Âm Ảnh và lực không gian dùng càng tốt hơn.
Lúc này hắn đi trong bóng tối, thân hình đang lấp lóe, né tránh tất cả tầm mắt và một số lính gác ở vị trí kín đáo.
Ban ngày chưa phát hiện, đêm tối đến nơi này, hắn mới phát hiện trong Mị Phường này lại có không ít hộ vệ ẩn náu ở chỗ tối, trong đó hơn nửa là cấp Ma Hoàng hạ vị.
Chẳng trách những loài Hắc Ám kia hoàn toàn không dám gây sự ở đây, loài Hắc Ám tầm thường không có bối cảnh một khi ra tay trong này, thì đúng là tìm cái chết.
Vương Đằng không phát hiện Nicola, lông mày không khỏi cau lại, ánh mắt nhìn về phía tầng trên của Mị Phường.
Mị Phường này không tính là cao, chỉ có ba tầng, hai tầng dưới là nơi cho người ta vui chơi, tầng thứ ba lại không ai có thể đi lên.
Nicola kia có lẽ ở bên trên.
Vương Đằng tìm một vòng, cuối cùng đã tìm thấy lối vào của tầng thứ ba, nhưng đi qua Tàng Thư các, hắn đã có chút kinh nghiệm, không vội vào tầng thứ ba, mà ở chỗ cửa cảm nhận chốc lát.
Nơi này quả nhiên có cấm chế giống trận pháp phòng ngự!
Nếu người bình thường không được sự cho phép của chủ nhân, thì hoàn toàn không thể vào trong, nếu như liều lĩnh xông vào, sẽ bị nhận ra ngay lập tức.
Vương Đằng ẩn náu trong vết nứt không gian, khởi động ‘đôi mắt Chân Thị’, ánh mắt quét nhìn xung quanh, quả nhiên đã thấy một vài phù văn ẩn giấu rất sâu.
Hắc lắc đầu, lựa chọn rút lui.
Bởi vì lối vào này thật sự quá bắt mắt, phá phù văn để vào từ chỗ này rất dễ bị phát hiện.
Cho dù hắn có thể phá hoại mấy phù văn một các vô cùng bí mật, khiến cấm chế bảo vệ này mất tác dụng, cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.