Chuyện này e rằng võ giả bên nguyên vũ trụ không thể khoan nhượng, nếu mang loài Hỗn Huyết đi, về sau không biết sẽ xảy ra chuyện gì?
“Được rồi, đi một bước nhìn một bước, cùng lắm thì để bọn họ trong mảnh nhỏ không gian thôi.” Vương Đằng âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Tử Dạ thấy Vương Đằng đồng ý, bèn không nói thêm gì nữa, so với những loài Hỗn Huyết đó, nàng tự nhiên là đứng bên Vương Đằng.
Lúc Vương Đằng và Tử Dạ đang thảo luận chuyện đi hay ở của loài Hỗn Huyết, một người tìm tới.
Rodney!
Hắn là người duy nhất được biết thân phận của Vương Đằng và Tử Dạ.
Lúc trước hắn gặp được Vương Đằng trong thành luỹ của Tử tước Snow, cho nên lúc hắn nhìn thấy Vương Đằng mang Tử Dạ rời đi, bèn lập tức cùng loài Hỗn Huyết khác đuổi theo.
Rầm!
Ban đêm, Rodney thừa bóng đêm phá cửa sổ mà vào.
“…”
Hai người Vương Đằng và Tử Dạ đang ở trong phòng tâm sự, nghe được động tĩnh, đồng thời nhìn về phía đối phương.
Tình cảnh này vì sao giống như đã từng quen biết thế!
Năm đó tên này cũng xông vào như vậy, sau đó bị Vương Đằng phát hiện, hiện tại thế mà lại thế này.
“Đại nhân!”
Rodney từ dưới đất bò dậy, vẻ mặt ngượng ngùng, lúc đối mặt với Vương Đằng, càng cẩn thận từng li từng tí.
“Rodney, ngươi không thích hợp làm mấy chuyện như này đâu.” Vương Đằng nói sâu xa.
“Lần sau không phá cửa sổ nữa!” Rodney phủi bụi đất trên người, xấu hổ nói.
“Ngươi tìm đến ta làm gì?” Mặc dù Vương Đằng đã sớm đoán được, nhưng lúc này lại ung dung thản nhiên, cười như không cười nhìn hắn.
“Đại nhân, xin cứu lấy chúng ta.” Rodney nghiêm mặt, vậy mà quỳ một chân xuống, trầm giọng nói.
“Cứu các ngươi?” Ngón tay Vương Đằng gõ lên tay vịn ghế sô pha, phát ra tiếng vang “cộp cộp côpk”, thờ ơ hỏi: “Tại sao ta phải cứu các ngươi?”
“Đại nhân, nếu ngươi bằng lòng cứu vớt chúng ta, những loài Hỗn Huyết chúng ta đều sẵn lòng đi theo đại nhân.” Rodney dường như đã sớm đoán được như thế, trực tiếp nói.
“Đi theo ta làm gì, các ngươi quá yếu, không có tác dụng gì.” Vương Đằng hờ hững nói.
“Điều này!” Rodney trợn tròn mắt, không nghĩ tới vị đại nhân này vậy mà lại ghét bỏ bọn họ quá yếu, đây hoàn toàn vượt ngoài dự kiến của bọn họ.
Trước khi đến bọn họ đã từng thảo luận phải đả động vị đại nhân này thế này, nhưng làm sao cũng không nghĩ đến, bọn họ lại bị ghét bỏ.
Đổi lại là ai mà chẳng mơ hồ!
Trong lúc nhất thời, Rodney đều không biết nên nđáp lời thế nào.
Ánh mắt hắn nhanh chóng chuyển động, chú ý tới Tử Dạ đứng bên cạnh Vương Đằng, dường nghĩ tới điều gì đó, lập tức quăng về phía Tử Dạ một ánh mắt khẩn cầu.
“Khụ khụ.” Tử Dạ dường như chần chừ một hồi, ho khan một tiếng, nói: “Ngươi giúp bọn họ đi, những năm này bọn họ đều rất quan tâm ta.”
“Ồ?” Vương Đằng lén quăng cho Tử Dạ một ánh mắt khen ngợi —— Diễn không tệ —— Sau đó lộ ra bộ dạng như khá ngạc nhiên, sờ cằm, do dự một thoáng, nói: “Nếu Tử Dạ đã nói vậy, ta cũng không phải không thể giúp các ngươi.”
“Đại nhân có gì phân phó, cứ việc nói.” Rodney nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên.
“Trước tiên mang ta đi gặp những người của các ngươi đi.” Vương Đằng trầm ngâm nói.
“Được!” Rodney vội vàng cuống quýt đồng ý.
Thị trấn Hôi Thạch!
Trong một giáo đường quỷ dị, khác với những giáo đường nguyên vũ trụ khác, nơi này trưng bày lượng lớn thần tượng cổ quái... Không, phải nói là ma tượng!
Ma tượng đó có cái là tồn tại tộc Cự Ma, có cái là tồn tại Huyết tộc, có cái là Dương Đầu Ma tộc... Hình thù kỳ quái, trong hoàn cảnh giáo đường âm u có vẻ cực kỳ quỷ dị.
“Ở đây chính là nơi các ngươi ẩn thân?” Sắc mặt Vương Đằng cổ quái nhìn về phía Rodney bên cạnh.
“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, thánh đường này chính là nơi cực kỳ quan trọng của loài Hắc Ám, chúng nó làm sao cũng không ngờ được chúng ta sẽ trốn ở đây.” Rodney lời thề son sắt nói.
“Nếu là nơi cực kỳ quan trọng của loài Hắc Ám, làm sao các ngươi khống chế được nơi này?” Vương Đằng tò mò hỏi.
“Số lượng loài Hắc Ám ở đây cực nhỏ, bình thường cũng không có ai đến, chúng ta lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, đánh chúng nó một cái trở tay không kịp, trực tiếp khống chế được những loài Hắc Ám đó.” Rodney đắc ý cười nói.
“Thánh đường này dùng để làm gì?” Vương Đằng mang theo Tử Dạ vừa đi vào bên trọng, vừa hỏi.
“Chủ yếu là lúc ngày lễ quan trọng, loài Hắc Ám dùng để hiến tế Thủy Tổ.” Rodney ở phía trước dẫn đường, giải thích.
Vương Đằng gật đầu.
Không bao lâu, ba người đã tiến vào trong thánh đường, dưới sự dẫn dắt của Rodney, chuyển qua một hành lang âm u, tiến vào một căn phòng không tính là thu hút.
Vương Đằng không khỏi mở ra ‘đôi mắt Chân Thị’, nhìn quét bốn phía, không khỏi nhíu mày.
Ám đạo!
Trong phòng này lại có một ám đạo thông thẳng xuống lòng đất.
“Đại nhân, mời đi bên này.” Rodney cẩn thận ở phía trước dẫn đường.
Chỉ thấy hắn đi đến trước một giá nến, nhẹ nhàng vặn bệ của giá nến một chút, trong tiếng “Kẹt kẹt”, mặt đất rõ ràng lộ ra một hang động tối như mực.
“Các ngươi làm điều này khá thần bí.” Vương Đằng nói.
Trong mắt Tử Dạ bên cạnh cũng lộ ra một vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm cái gì.
Ở với những loài Hỗn Huyết lâu, nàng cũng biết phần lớn bọn họ thỏ khôn có ba hang, chỗ che dấu cũng thiên kì bách quái, vô cùng thần bí, nếu không đã sớm bị người ta tìm được rồi.
So sánh với trước kia, hiện giờ địa đạo này thật sự cũng không tính là gì.
“Không giấu ngài, mật thất này vốn dĩ đã tồn tại, bên trong có một vài cấm chế phù văn, vừa lúc có thể ngăn cách tra xét, chúng ta cũng từ trong miệng những loài Hắc Ám đó biết được, bằng không còn chưa chắc tìm được một chỗ như vậy.” Rodney cười nói.
“Những loài Hắc Ám muốn làm nơi như vậy làm gì?” Vương Đằng hỏi.
“Vì để ngủ.” Rodney nói.
“...” Vương Đằng.
“...” Tử Dạ.
Thần thần bí bí như vậy, làm nửa ngày, vậy mà chỉ là một nơi để ngủ.
“Huyết tộc loài Hắc Ám thích hoàn cảnh âm u, trong mật thất dưới địa đạo này được khảm lượng lớn Huyết Ma tinh, vừa lúc thích hợp cho chúng nó ngủ say.” Rodney nói.