Ánh mắt đám người Barnett nhất thời sáng ngời, hiện tại bọn họ chỉ sợ Vương Đằng không tiếp nhận bọn họ, chỉ cần mở miệng, bọn họ còn có cơ hội.
Thực lực của vị đại nhân này mạnh như thế, có thể nói còn lớn mạnh hơn so với tồn tại cấp Chiến Tướng thập tam tinh bọn họ gặp qua, một cái đùi lớn như vậy nếu không ôm chặt, bọn họ không thể tưởng tượng tương lai còn hy vọng gì.
Hy vọng lớn nhất không thể nghi ngờ ngay trước mắt.
Bọn họ phải nắm chặt lấy.
“Đại nhân xin dặn dò.” Barnett nói.
“Không vội, ngày mai ta sẽ lại đến tìm các ngươi, đến lúc đó sẽ nói sự việc cho các ngươi.” Vương Đằng đứng dậy nói.
“Vâng!” Barnett cũng không hỏi nhiều nữa, lập tức gật đầu đáp.
“Được rồi, trước như vậy đi, ta đi đây.” Vương Đằng mang theo Tử Dạ đi ra ngoài: “Rodney ngươi cũng đi cùng ta đi, có việc ta sẽ thông qua miệng của ngươi truyền đạt.”
“Được được!” Rodney nhất thời giật mình một cái, kích động liên thanh đáp.
Có thể được sự ưu ái của vị đại nhân này, bộ xương già như hắn không chừng còn có thể phát huy một chút tác dụng đó.
Vốn dĩ với tuổi tác của hắn, muốn tiến thêm một bước nữa đã cực kỳ khó khăn, nhưng nếu đi theo vị đại nhân này, tương lai cũng không phải không có chút hy vọng.
Barnett nhất thời ném một ánh mắt hâm mộ ghen tị hận qua Rodney, lão Rodney này, vậy mà vào mắt vị đại nhân kia, loại chuyện tốt này sao không tới phiên hắn.
Hắn trẻ hơn Rodney nhiều.
Nhưng mà ngẫm lại vẫn là Rodney quen vị đại nhân này trước, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
“Đi thôi!” Vương Đằng mang theo Tử Dạ và Rodney rời đi.
Trong bóng đêm, một con chim khổng lồ bay quanh không trung, Vương Đằng dẫn theo hai người bước lên lưng Tiểu Bạch, biến mất trong bóng đêm.
“Là con chim lớn mạnh đó!” Barnett dẫn theo mấy loài Hỗn Huyết cao tầng đưa tiễn, nhìn con quạ đen khổng lồ bay đi trên bầu trời, cảm khái không thôi: “Đừng nói là vị đại nhân kia, chỉ là con cự cầm này, ta đã không nhìn thấu, cảm giác còn còn khủng bố cấp Chiến Tướng thập tam tinh.”
“Đúng vậy, loại uy thế lờ mờ tản mát ra này thật sự đáng sợ.” Một loài Hỗn Huyết bên cạnh tràn đầy đồng cảm gật đầu, chần chờ nói: “Không biết loài chim này là tồn tại cấp bậc gì? Hẳn là không chỉ... Cấp Lãnh Chúa nhỉ?”
“Chẳng lẽ là cấp Vương trong truyền thuyết.” Một loài Hỗn Huyết cao tầng kinh nghi bất định nói.
“Xít!” Mấy loài Hỗn Huyết cao tầng bốn phía nhất thời hít một luồng khí lạnh, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía loài Hỗn Huyết cao tầng kia, dường như muốn nói làm sao ngươi dám nghĩ như vậy?
Suy nghĩ này quá đáng sợ!
Một con chim đã đạt tới “Cấp Vương”, vị đại nhân kia lại là tồn tại như thế nào?
“Không chừng đúng là cấp Vương, thực lực của vị đại nhân kia sâu không lường được, tình hình trước đó lúc giết sạch những Huyết tộc loài Hắc Ám các ngươi đều quên rồi? Lúc ấy ta đoán thực lực của vị đại nhân kia tuyệt đối không chỉ cấp Chiến Tướng thập tam tinh, mới vừa rồi sau khi cảm thụ khoảng cách gần, ta mới hoàn toàn xác định, thực lực của vị đại nhân kia thật sự cực kỳ khủng bố, ở trước mặt hắn, ta lại có chút không thở nổi, làm vật cưỡi của hắn, cảnh giới của con chim đó có thể nghĩ là biết.” Barnett chậm rãi nói.
Loài Hỗn Huyết cao tầng bốn phía nhất thời rơi vào một trận trầm mặc, âm thầm kinh hãi không thôi.
Barnett tốt xấu cũng là cấp Chiến Binh cửu tinh, kết quả trước mặt vị đại nhân đó, lại không thở nổi, chênh lệch thực lực này không khỏi quá lớn.
“Vậy...” Có người chần chờ một chút, lần thứ hai mở miệng hỏi: “Chúng ta thật sự có thể tin tưởng hắn không?”
“Với thực lực của đối phương, nếu muốn giết sạch chúng ta, căn bản không cần gặp nhiều rắc rối như thế.” Barnett trầm ngâm nói: “Hơn nữa thực lực của chúng ta và của hắn chênh lệch lớn như thế, có lẽ không có gì đáng để đối phương mưu đồ.”
Mọi người không khỏi gật đầu, nói: “Nói như vậy, chuyện mà ngày mai vị đại nhân kia muốn giao cho chúng ta, chỉ thuộc về khảo nghiệm năng lực của chúng ta?”
“Đại khái đi.” Barnett lắc đầu, không nhiều lời nữa: “Dù sao ngày mai sẽ biết, chúng ta cứ chờ đi.”
...
Trong bóng đêm, một con chim khổng lồ màu đỏ sậm bay nhanh trong không trung, tốc độ ngập ngừng rất nhanh, hơn nữa màu sắc và bóng đêm dung hợp lại, có vẻ cực kỳ không bắt mắt.
“Vương Đằng đại ca, chúng ta sắp đi đâu vậy?” Tử Dạ ngồi trên lưng Tiểu Bạch, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Tiểu Bạch, không nhịn được tò mò hỏi.
Nàng rất hứng thú với Tiểu Bạch, từ khi nhìn thấy Tiểu Bạch, đã hỏi đông hỏi tây, rất tò mò.
Mà Tiểu Bạch cũng biết Tử Dạ có chút quan trọng với Vương Đằng, cho nên đối với nàng có chút gần gũi.
Kể từ đó, một người một chim bước đầu thành lập hữu nghị.
“Đi rồi ngươi sẽ biết.” Vương Đằng cười thần bí nói.
Tử Dạ thấy vậy, không hỏi nhiều nữa, dù sao chỉ cần đi theo Vương Đằng, nàng đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Rodney lại càng sẽ không hỏi thêm cái gì, với hắn, vị đại nhân này có thể mang theo hắn, đã xem như vô cùng vinh hạnh, không nên hỏi hắn tuyệt đối sẽ không hỏi thêm một câu.
Ngồi ở trên lưng Tiểu Bạch, hắn cảm giác có chút không chân thật, không ngờ Rodney hắn cũng có cơ hội ngồi trên người tinh thú lớn mạnh này, thật sự là tạo hóa, sau này cũng có vốn đi ra ngoài khoác lác.
Tiểu Bạch không thoải mái lắm, để Tử Dạ ngồi trên lưng nó đã là ngoại lệ, lão già này dựa vào cái gì.
Nếu không phải dặn dò của Vương Đằng, nó sẽ trực tiếp ném lão già này xuống
Két!
Một tiếng kêu truyền ra từ trong miệng nó, phát tiết cảm xúc nhỏ của nó.
Rodney rõ ràng cảm giác được con cự cầm này không thích hắn, nhất thời biến sắc, không khỏi nhìn về phía Vương Đằng.
“Được rồi!” Vương Đằng vuốt ve lưng Tiểu Bạch một chút, ném ra một viên tinh hạch tinh thú, đút cho Tiểu Bạch, cười nói: “Chỉ một lần này, không có lần sau.”
Két!
Tiểu Bạch nuốt viên tinh hạch vào trong bụng, lúc này mới không còn cảm xúc nhỏ nữa.
Nó cũng tính khí trẻ con, cảm xúc nhỏ nói đến là đến, nói đi là đi, rất dễ dỗ.
Tử Dạ hé miệng cười, cảm thấy cực kỳ thú vị.