Loài Hắc Ám mạnh nhất xuất hiện vào lúc này chính là cấp Chiến Tướng thập tam tinh, chúng nó đều cưỡi vật cưỡi của riêng mình, lơ lửng ở trong không trung, lẳng lặng nhìn xem một màn này.
Khi đang định hạ lệnh, lại đột nhiên nhìn thấy sương mù ở bên trong dãy núi Marta đang tiêu tán đi, tia sáng lập tức bùng lên ở trong mắt chúng nó, ngay tức khắc đứng lên khỏi vật cưỡi.
“Sương mù tản ra!”
Từng trận tiếng kêu kinh ngạc cũng truyền đến từ bốn phía.
Phần lớn loài Hắc Ám lập tức chú ý đến tình huống trước mắt, ào ào tụ tập đến phía trước, sẵn sàng xông vào.
“Các ngươi mau nhìn xem, kia hình như là một tòa thành?!”
Rất nhanh, một vài loài Hắc Ám đã chú ý đến thành thị nào đó nằm trong dãy núi Marta.
Quá dễ dàng!
Rất bất ngờ!
Một thành thị bỏ hoang xuất hiện ở bên trong dãy núi, giống như tự dưng xuất hiện, khiến cho người ta rung động.
“Sương mù máu!”
Sương mù máu rõ ràng ở trên không thành thị kia khiến một đám loài Hắc Ám phục hồi tinh thần lại, tinh thần không khỏi chấn động.
“Quả nhiên là truyền thừa do thủy tổ Huyết tộc lưu lại!”
Từng trận tiếng kêu kinh hãi truyền ra, mùi máu tươi thuần túy kia khiến cho các loài Hắc Ám đang có mặt ở đây càng thêm xác định tin đồn trước đó.
Tia sáng lại càng bùng lên trong mắt các loài Hắc Ám Huyết tộc, gần như không nhịn được định vọt vào bên trong dãy núi Marta.
“Mấy người các ngươi, đi vào nhìn xem.”
Một loài Hắc Ám của Dương Đầu Ma tộc cấp Chiến Tướng thập tam tinh híp mắt, nhe răng cười một tiếng, chậm rãi mở miệng nói.
Ánh mắt của nó rõ ràng rơi lên trên người vài loài Hắc Ám cấp Chiến Binh.
Sắc mặt của vài loài Hắc Ám cấp Chiến Binh này lập tức trở nên cực kỳ khó coi, biểu cảm trên mặt giống như bị người ép ăn phân.
Chúng nó là thân tự do, không phải cấp dưới của ai cả, nhưng đối mặt với tồn tại cấp Chiến Tướng thập tam tinh lại cũng chỉ có thể nhận mệnh.
Cá lớn nuốt cá bé trắng trợn, thế giới Hắc Ám từ trước đến giờ chính là như thế.
Đương nhiên, ở thế giới Quang Minh, chuyện như vậy cũng không có gì lạ.
Họa phúc song hành!
Muốn nhận được thu hoạch vĩ đại, nhất định phải mạo hiểm.
Có không ít loài Hắc Ám ở xung quanh ném ánh mắt vui sướng khi người gặp họa đến, cười lạnh nhìn chúng nó.
Định đến tranh đoạt bảo tàng, cũng không nhìn xem bản thân có số mệnh này hay không.
Vài loài Hắc Ám cấp Chiến Binh vô cùng hối hận, sớm biết đã không chạy nhanh đến đây như thế, bị chú ý đến, hiện giờ chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Chúng nó liếc mắt nhìn nhau, lập tức cẩn thận tiến vào bên trong dãy núi, lần mò về phía chỗ sâu trong đó.
Nhưng tốc độ của chúng nó quá chậm, thời gian vài phút chỉ mới đi được mấy trăm mét, cường giả loài Hắc Ám ở bên ngoài nhìn xem cực kỳ không kiên nhẫn.
“Tốc độ nhanh lên chút, bằng không… khặc khặc khặc ~!” Loài Hắc Ám cấp Chiến Tướng thập tam tinh kia phát ra một trận cười lạnh.
Vài loài Hắc Ám cấp Chiến Binh biến sắc, liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể tăng thêm tốc độ, lao đến chỗ sâu trong rừng cây.
“Vài tên xui xẻo này.” Trên tế đàn, Vương Đằng cảm nhận được một màn này, không khỏi lắc đầu: “Nhưng các ngươi còn may mắn, có thể sống lâu một lúc.”
Vài loài Hắc Ám cấp Chiến Binh nhảy vào trong dãy núi, nhưng chưa gặp phải công kích gì, dãy núi yên tĩnh đến thần kỳ, không cảm nhận được bất cứ sát khí nào.
Nhưng yên tĩnh như vậy cũng khiến cho người ta cảm thấy bất an.
“Hay là trận pháp biến mất?”
Một vài loài Hắc Ám nhìn xem một màn này, cau mày, không nhịn được suy đoán.
“Không phải không có khả năng này, dù sao là bảo tàng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, có khả năng trận pháp của bên ngoài đã bị hư hao.” Có loài Hắc Ám nói.
“Lại phái một số kẻ vào xem.”
Cuối cùng những cường giả loài Hắc Ám này vẫn không mạo muội tiến vào trong dãy núi Marta, hết sức cẩn thận.
Một vài loài Hắc Ám có thân phận tự do tự nhiên cũng vui mừng, có kẻ dò đường, chúng nó không ngại chờ xem.
Chúng nó nhìn thấy vài loài Hắc Ám cấp Chiến Binh trước đó bị cường giả điểm trúng, tiến vào trong dãy núi dò đường, nên chúng đã sớm lẩn đi thật xa, sợ cũng bước theo gót.
Tuy rằng thoạt nhìn hiện giờ không có nguy hiểm gì, nhưng ai biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, vẫn nên ổn thỏa một chút cho thỏa đáng.
“Còn rất cẩn thận!”
Vương Đằng mỉm cười, lại không thèm để ý, thứ hắn có là thời gian và nhẫn nại để chơi đùa với những loài Hắc Ám này.
Theo từng đợt loài Hắc Ám tiến vào bên trong dãy núi, vẫn chưa hề xuất hiện nguy hiểm gì, loài Hắc Ám ở bên ngoài cuối cùng đã có phần không chờ đợi kịp.
“Các vị, ta đi vào trước dò đường thay các vị.”
Lúc này, một loài Hắc Ám Huyết tộc cấp Chiến Tướng thập tam tinh mở miệng cười nói.
Nghe đồn bảo tàng này là do một vị thủy tổ Huyết tộc nào đó lưu lại, là loài Hắc Ám Huyết tộc, tự nhiên là hấp dẫn không thể ngăn cản được nó nhất.
“Là Chebman, thành chủ thành phố Á An!”
Có loài Hắc Ám nhận ra thân phận của loài Hắc Ám Huyết tộc kia, thấp giọng thảo luận.
“Ha ha, bảo tàng của thủy tổ Huyết tộc, ta đã biết Huyết tộc sẽ không nhịn được.” Một vài loài Hắc Ám cười lạnh.
Vèo!
Chebman không hề chần chừ gì nữa, nháy mắt đã xông vào bên trong dãy núi. Tuy rằng tốc độ của nó rất nhanh, nhưng tất cả loài Hắc Ám đều nhìn ra được, nó cực kỳ cẩn thận, vẫn chưa dùng đến tốc độ nhanh nhất, hơn nữa cứ bay đi được một quãng thì sẽ dừng lại quan sát một phen, giống như sợ xuất hiện nguy hiểm nào đó.
Dần dần, nó đã đến gần thành thị bỏ hoang kia, trong giai đoạn này vẫn chưa hề xuất hiện bất cứ nguy hiểm nào.
Thậm chí kể cả tinh thú ở bên trong dãy núi đều không hề xuất hiện, giống như hoàn toàn biến mất.
Nhưng loài Hắc Ám có mặt ở đây mạnh mẽ đến cỡ nào, tự nhiên cảm nhận được tồn tại của những tinh thú Hắc Ám này, điều này khiến cho chúng nó càng thấy kỳ quái hơn.
Vì sao những tinh thú Hắc Ám này co đầu rụt cổ chứ?
Chẳng lẽ bởi vì trận pháp sao?