Giống như lúc này.
Vương Đằng không nghĩ nhiều nữa, niệm lực tinh thần lập tức thổi quét ra, nhặt bong bóng thuộc tính đồng thời cắn nuốt loài Hắc Ám đã bỏ mạng.
Một chút lực căn nguyên lập tức truyền trở lại, có căn nguyên linh hồn, cũng có căn nguyên sinh mệnh.
Tuy rằng những loài Hắc Ám này đều không được tính là quá mạnh, nhưng số lượng nhiều.
Căn nguyên của nhiều loài Hắc Ám như vậy tụ tập lại với nhau, cũng là con số vô cùng khả quan.
“A!”
Một tiếng rên rỉ thoải mái đến cực hạn đột nhiên truyền ra từ trong miệng Vương Đằng, bây giờ hắn đã khôi phục lại dáng vẻ già nua kia, nhưng theo lực căn nguyên dung nhập vào trong thân thể hắn, dáng vẻ của hắn bắt đầu thay đổi, dần dần khôi phục trẻ tuổi, tuy rằng biến hóa này vẫn còn rất nhỏ…
Quá thoải mái!
Thật sự quá thoải mái!
Toàn thân giống như muốn bay lên.
Từng sợi căn nguyên sinh mệnh và căn nguyên linh hồn rót vào bên trong cơ thể của Vương Đằng, khiến cho toàn bộ thân thể hắn tỏa sáng ra sức sống.
Vương Đằng cảm thấy lực lượng của bản thân giống như đang dần dần trở về.
Cảm giác này thật sự quá sung sướng.
Grào!
Bên trong dãy núi Marta, tiếng thét ngập trời, các loài Hắc Ám bộc phát ra tiếng gầm thét, giãy giụa định lao ra khỏi dãy núi.
Đáng tiếc chẳng qua chỉ phí công.
Kể cả là loài Hắc Ám cấp Chiến Tướng thập tam tinh, giờ phút này ở bên trong ‘Ngũ Hành Huyễn Thiên trận’ của Vương Đằng, cũng vốn không thể ngăn cản nổi lực lượng ảo giác kia, lập tức rơi vào bên trong ảo cảnh.
Mà một khi loài Hắc Ám cấp Chiến Tướng thập tam tinh phát điên, đả kích đối với các loài Hắc Ám cấp thấp khác không thể nghi ngờ là mang tính hủy diệt, không có loài Hắc Ám nào có thể ngăn cản nổi giết hại của bọn chúng.
Kể cả cấp Chiến Tướng thập nhất tinh, thậm chí cấp Chiến Tướng thập nhị tinh đều rất khó ngăn cản.
Bởi vậy loài Hắc Ám rơi vào ‘Ngũ Hành Huyễn Thiên đại trận’ gần như không có khả năng may mắn còn tồn tại.
Cho dù ngẫu nhiên có một hai loài Hắc Ám may mắn tránh thoát được trận giết chóc này, cuối cùng cũng sẽ bị Vương Đằng đánh chết.
Về phần bản thân loài Hắc Ám cấp Chiến Tướng thập tam tinh, tự nhiên để cho chúng nó tự giết nhau là được.
Rầm! Rầm! Rầm…
Bên trong dãy núi, tiếng nổ vang quanh quẩn không ngừng, lan rộng ra bốn phương tám hướng, tinh thú trong dãy núi sợ đến mức run rẩy, càng thêm không dám thò đầu ra.
Đáng sợ!
Đầu tiên là thành thị bỏ hoang kia hiện thế, tiếp đó là sương mù bao phủ, hiện giờ càng là giết chóc đáng sợ.
Kể cả những tinh thú Hắc Ám trước giờ lấy hung tàn để tự xưng, giờ phút này đều cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Dao động nguyên lực kinh khủng kia không ngừng lan rộng ra ở trong dãy núi, kinh người vô cùng, gần như trải rộng từng góc.
Trận giết chóc hỗn loạn này kéo dài trọn vẹn hơn một tiếng mới chậm rãi dừng lại.
Mà trong lúc này, tất cả loài Hắc Ám ở bên ngoài đều hoảng sợ không thôi, tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt kia, mùi máu tanh gần như xộc thẳng vào mũi kia, khiến cho những loài Hắc Ám lựa chọn đứng nhìn xem trắng bệch mặt, lòng còn sợ hãi.
“Bên… bên trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Một loài Hắc Ám không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, cất tiếng dò hỏi.
“Trời mới biết!”
“Cmn ta gần như bị dọa tè ra quần, âm thanh kia… quá thảm!”
“Hình như tiếng động đều biến mất!?”
“Không phải chúng nó đều đã chết đấy chứ?”
“Đoán chừng là vậy, bằng không làm sao có thể đột nhiên không có động tĩnh gì!”
“Cả vài tồn tại cấp Chiến Tướng thập tam tinh kia đều không thể may mắn thoát khỏi sao? Bên trong dãy núi này rốt cuộc có cái gì vậy? Lại kinh khủng đến như thế!”
…
Tiếng hít một hơi khí lạnh vang lên liên tiếp, loài Hắc Ám còn thừa lại hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn biến thành ruồi bọ không đầu.
Tuy rằng bảo tàng ngon đấy, nhưng hiện giờ tất cả loài Hắc Ám tiến vào bên trong đó đều sống chết không rõ, tình cảnh này giống như đang có một chậu nước lạnh giội lên trên đầu chúng nó, giội lạnh lẽo thẳng đến tận đáy lòng chúng nó.
Phần lớn loài Hắc Ám nhìn xem dãy núi Marta trước mắt, giống như trước mắt là một cự thú kinh khủng đang ẩn nấp trong màn sương mù, mở to cái mồm giống như chậu máu ra chờ cắn nuốt chúng nó.
“Chúng ta vẫn nên truyền tin tức trở về thôi, lấy thực lực của chúng ta, tuyệt đối không có khả năng lấy được bảo tàng.” Một vài loài Hắc Ám đã sinh lòng đánh trống lui binh.
Chúng nó cũng không ngốc, mặc dù không tận mắt nhìn thấy tình hình ở bên trong, nhưng chính tai nghe thấy động tĩnh thê thảm kia, làm sao có thể mạo muội tiến vào trong đó đi chịu chết được.
Vì thế một vài loài Hắc Ám lập tức rời đi, truyền tin tức về.
“Đi đi! Đi đi! Truyền tin tức cho càng nhiều loài Hắc Ám hơn.” Vương Đằng khoanh chân ngồi trên tế đàn, trên mặt tràn đầy ý cười nồng đậm.
Giờ phút này nếp nhăn trên mặt hắn đã biến mất rất nhiều, khí tức già cả kia cũng tiêu tán đi không ít, thoạt nhìn cuối cùng toàn bộ người đã không còn dáng vẻ chuẩn bị bước vào quan tài kia nữa, nhiều thêm một chút sức sống.
‘Căn nguyên sinh mệnh’: 16650/150000
‘Căn nguyên linh hồn’: 18500/300000
Vương Đằng nhìn thoáng qua giao diện thuộc tính, khóe miệng không kiềm chế nổi điên cuồng nhếch lên.
Căn nguyên sinh mệnh và căn nguyên linh hồn đều tăng lên trọn vẹn hơn một vạn điểm, thu hoạch này đột nhiên vượt trên 1200 điểm giá trị thuộc tính căn nguyên trước đó đã nhặt được.
Hai bên vốn không thể so sánh với nhau.
Quả nhiên là biện pháp này mới hữu hiệu nhất.
Vương Đằng thầm cho trí thông minh của mình mười hai lượt like.
Tiếp theo hắn lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua trên không tế đàn, sương mù màu máu càng ngày càng nhiều, nhưng còn chưa đủ, cần càng nhiều loài Hắc Ám hơn.
“Chậc!”
Vương Đằng hơi sửng sốt, sờ cằm, đột nhiên cảm thấy mình rất xấu xa!
Cách làm này hoàn toàn chính là rút máu hút tủy những loài Hắc Ám!
Sao cảm thấy thủ đoạn này có vẻ còn tà ác hơn cả loài Hắc Ám nhỉ.
“Không đúng! Không đúng! Ta làm như vậy để đối phó với loài Hắc Ám, cái này gọi là lấy độc trị độc, lấy ác chế ác.” Vương Đằng vội vàng lắc đầu.