“Chuyện này là ta nghĩ sai, ta đi nhận lỗi với vị đại nhân kia.” Yolanda cắn chặt răng, xoay người đi lên đỉnh núi kia một lần nữa, đi gặp phân thân Huyết Thần.
“Được rồi! Được rồi! Đại nhân là nhân vật bậc nào, vốn sẽ không quan tâm đến chuyện này, ngươi đừng đi quấy rầy đại nhân.” Barnett khoát tay nói.
“…” Yolanda lập tức cảm thấy mình thật buồn cười.
Cũng đúng, lấy thực lực của vị đại nhân kia, chỉ sợ vốn sẽ không coi trọng bọn họ những loài Hỗn Huyết có thực lực yếu kém này, có thể cứu bọn họ đã là thật lớn nhân từ hắn dành cho.
Buồn cười, nó lại đi hoài nghi đối phương, quả nhiên ngu xuẩn đến cực hạn.
Với lại lấy cảnh giới của vị đại nhân kia cũng vốn sẽ không chú ý đến việc nhỏ bé ấy, là nó quy chụp.
“Đi thôi!” Zachley hít sâu một hơi, nói: “Về sau nhất định không được lại sinh ra ý tưởng như vậy là được, chúng ta sẽ dùng sự thật để chứng minh, chúng ta sẽ trở thành cánh tay giúp đỡ cho vị đại nhân kia.”
“Ừm!!” Yolanda gật đầu.
Đi đến chỗ chân núi, Zachley nhìn xem loài Hỗn Huyết đang xúm lại, nó giơ đan dược lên trên đỉnh đầu, lớn tiếng nói: “Đây là đan dược đại nhân ban cho, mọi người mỗi người một viên, lập tức dùng, vết thương có thể nhanh chóng khôi phục.”
Nói xong hắn phân từng viên đan dược xuống, kết quả mỗi một người bị thương được phân một viên đan dược, không nhiều không ít, vừa vặn.
Chuyện này không thể nghi ngờ khiến trong lòng nó càng cảm kích Vương Đằng hơn.
Có thể cân nhắc đến mỗi một người bị thương, có thể thấy được coi trọng của vị đại nhân kia đối với bọn họ, thiệt cho hắn trước đó còn hoài nghi đại nhân.
“Bốp!”
Zachley đột nhiên hung hăng cho mình một cái bạt tai, khiến Yolanda và Barnett ở bên cạnh đều hoảng hốt.
“Ngươi đang làm cái gì vậy? Ngại bản thân bị thương chưa đủ nặng sao?” Barnett tỏ vẻ kỳ quái.
“Ngươi biết cái gì, đây là sám hối của ta.” Zachley một ngụm nuốt đan dược xuống, đột nhiên trừng mắt: “Đan dược này…”
“Ôi trời ạ!” Yolanda ở bên cạnh cũng truyền đến một tiếng kêu kinh hãi, chỉ thấy nàng cúi đầu nhìn vết thương đang cấp tốc khép lại ở trên thân mình, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
“Tác dụng của đan dược này lại kinh khủng như thế!” Zachley hít sâu một hơi, rung động nói.
Chỉ trong một lúc ngắn ngủi, vết thương trên thân hắn đã khôi phục tương đối, kể cả những lực Hắc Ám đều bị bài ra ngoài cơ thể, vốn không thể tạo thành ảnh hưởng gì đối với chúng nó nữa.
Rốt cuộc là đan dược gì vậy? Nhưng mà lại có hiệu quả kỳ diệu như thế!
Sau khi loài Hỗn Huyết khác ăn đan dược vào cũng kêu lên kinh ngạc liên tục, thật sự không thể tin nổi đan dược này lại có thể đạt đến hiệu quả giống như hết sức cao minh như thế.
Ánh mắt Barnett kinh dị, nhìn miệng vết thương ở trên người Zachley, không nhịn được nói: “Loại đan dược này, chỉ sợ kể cả một vài loài Hắc Ám cấp cao đều chưa chắc có được.”
“Đối xử như thế, chúng ta thật sự không có gì báo đáp.” Zachley nhìn lên trên đỉnh núi, lại cúi người thi lễ thật sâu: “Đại nhân đối xử thật dày rộng xiết bao.”
Phân thân Huyết Thần cảm nhận được tình hình bên dưới ngọn núi, hơi dở khóc dở cười.
Những loài Hỗn Huyết này thật sự có phần… thiếu kiến thức!
Đối với hắn, đó chẳng qua chỉ là một ít đan dược cấp Đại sư bình thường thôi, trên người hắn có thật nhiều, mới vừa rồi cho bọn họ chỉ là một góc của núi băng thôi.
Kết quả lại khiến cho những loài Hỗn Huyết này bị sốc, thậm chí còn đổi lấy mang ơn của bọn họ đối với hắn, quả nhiên khiến cho hắn hơi ngoài ý muốn.
Món nợ này còn rất có lời!
“Hả?’
Đúng vào lúc này, hắn hơi nheo mắt lại, nhìn ra bốn phía.
“Lại có loài Hỗn Huyết đến sao, còn không ít!”
Tinh thần lực của hắn kéo dài ra bốn phương tám hướng, cảm ứng tình huống từ bốn phía, chính là vì lo lắng chuyện đám người Zachley mới vừa gặp phải, không ngờ thật sự đã đụng đến.
Tất cả loài Hỗn Huyết đến đây đều bị đuổi giết, những loài Hắc Ám này rõ ràng đều không định bỏ qua cho chúng nó.
“Một khi đã như vậy, đều giết đi!”
Bên khóe miệng phân thân Huyết Thần lộ ra một độ cong lạnh như băng, sắc bén hiện lên trong mắt.
Rầm! Rầm! Rầm…
Ngay sau đó, từng dòng sông máu thổi quét ra từ trong cơ thể hắn, ầm ầm chui vào trong hư không xung quanh, nhằm về bốn phương tám hướng.
Tử Dạ đưa mắt nhìn chăm chú một màn này, rung động trong lòng, lại có một tầng nhận biết mới đối với thực lực của Vương Đằng.
“Đại nhân lại ra tay!”
Phía dưới, đám người Zachley và Barnett ào ào chấn động tinh thần, nhìn ra xa xa, nhưng không nhìn thấy cái gì cả, chỉ có thể thấy từng dòng sông máu nhập vào trong hư không, đồ sộ đến cực hạn.
“Thủ đoạn này… tuyệt đối là Huyết Hà Thánh Điển!!!”
Bên cạnh lỗ thủng trên bầu trời, trong mắt các cường giả loài Hắc Ám Huyết tộc này đều bộc phát ra tia sáng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Vương Đằng.
Lấy thị lực của tồn tại cấp Ma Hoàng thượng vị, quan sát từ trong bầu trời, hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả.
Thủ đoạn như vậy tuyệt đối không phải là nguyên lực diễn biến đơn giản, tất nhiên là một môn công pháp hoặc chiến kỹ cực kỳ cao thâm mới có thể làm được đến mức như thế.
Do đó trong lòng chúng nó càng chắc chắn công pháp Vương Đằng nắm giữ chính là Huyết Hà Thánh Điển!
Xung quanh dãy núi Marta, từng đội ngũ loài Hỗn Huyết đang bay nhanh đến, sau lưng bọn họ đều có loài Hắc Ám đuổi giết, khiến cho bọn họ rơi vào trong tuyệt cảnh.
Nhưng gần như trong cùng một thời gian, những loài Hỗn Huyết này đã nhìn thấy một dòng sông máu dữ dội lao ra từ trong hư không, thổi quét trời đất.
Rầm! Rầm! Rầm…
Một bữa tiệc tự bạo lại một lần nữa mở ra, tất cả loài Hắc Ám đều không thể may mắn thoát khỏi, tất cả đều hóa thành sương mù máu, dung nhập vào trong dòng sông máu kia.
Khoảnh khắc này, các loài Hắc Ám lại một lần nữa nhớ đến sợ hãi do tự bạo chi phối.
Trong một lúc ngắn ngủi, tất cả loài Hắc Ám bỏ mạng.
Wow!