Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3752 - Chương 3752. Đôi Mắt Chân Thị Lột Xác! Nhìn Trộm! Ma Biến Khác Biệt! (2)

Chương 3752. Đôi mắt Chân Thị lột xác! Nhìn trộm! Ma biến khác biệt! (2)
Chương 3752. Đôi mắt Chân Thị lột xác! Nhìn trộm! Ma biến khác biệt! (2)

Vương Đằng thu hồi suy nghĩ, lập tức vận chuyển ‘Huyền Quang Minh Đồng’.

Cùng lúc đó, Quang Minh Thánh thể mở ra, một loại lực Quang Minh thuần túy đến cực hạn từ trong cơ thể hắn hiện ra, tụ hợp vào trong hai mắt.

May là lúc này hắn đang ẩn thân trong không gian cắn nuốt, bằng không thì hơi thở quang minh nồng nặc như vậy, chỉ sợ sẽ làm cho loài Hắc Ám xung quanh phát cuồng.

Ầm!

Theo lực Quang Minh thuần túy vô cùng tụ hợp vào trong mắt, Vương Đằng tức khắc cảm giác có một luồng năng lượng kỳ lạ nổ tung ở sâu trong mắt hắn.

Lột xác... Bắt đầu!

“Thành công!” Vương Đằng không khỏi vui vẻ trong lòng, nhưng lúc này hoàn toàn không có tâm tư suy nghĩ nhiều, lập tức nhắm mắt lại.

Lực Quang Minh thuần túy vô cùng và tinh thần lực giao nhau, làm mắt hắn bắt đầu lột xác, tựa như một quá trình đập đi xây lại, từng tia máu loãng từ trong mắt hắn chảy xuống.

Năng lượng tràn đầy không ngừng phá hư mắt hắn, lực Quang Minh lại tu bổ, Vương Đằng rơi vào trong một loại trạng thái kỳ diệu.

Đúng lúc này, sâu trong thân thể Vương Đằng, từng tia vật chất kỳ lạ bỗng hiện ra, tựa như những tia sáng lấm tấm, cũng tụ hợp vào trong mắt.

“Đây là...”

Vương Đằng hơi ngây người, hơi kinh ngạc.

“Vật chất bất hủ!”

Lột xác mắt vậy mà khơi ra vật chất bất hủ!

Sao lại thế này?

Hắn hơi không hiểu nổi.

Nhưng rất nhanh đã bị biến hóa trong mắt hấp dẫn sự chú ý.

Vật chất bất hủ dung nhập vào mắt, thế mà làm mắt hắn nhiều ra một chút đặc tính bất hủ.

“Cái này!!!”

Vương Đằng vừa mừng vừa sợ, vừa nãy còn nói bản thân mình có được vật chất bất hủ, không sợ một xíu tổn thương gì đó, không nghĩ tới biến hóa phía sau ‘Chân cấp’ lại cần dùng đến vật chất bất hủ.

Khó trách hắn chậm chạp không cách nào đột phá.

Nếu là những võ giả khác, đừng nói đột phá, ngay cả nghĩ cũng khỏi cần.

Bởi vì bọn họ chỉ có thể đợi đến cấp Bất Hủ mới có thể nắm giữ vật chất bất hủ, cấp Vũ Trụ căn bản không thể nắm giữ vật chất bất hủ.

Tình huống của Vương Đằng thực sự quá đặc biệt, không có bất kỳ khả năng phục chế nào.

Chỉ một việc này, già trẻ không gạt.

Tốc độ biến hóa trong mắt rất nhanh, theo vật chất bất hủ rót vào, tựa như hoàn thành biến hóa cuối cùng, chỉ trong một lát sau, cảm giác đau nhói trong mắt hoàn toàn biến mất, cũng không còn chảy máu.

Ngay sau đó, hắn thình lình mở mắt.

Một luồng ánh sáng tĩnh mịch ở sâu trong đồng tử hắn hiện lên.

Mà ở trong sâu thẳm tĩnh mịch, còn có một luồng ánh sáng màu vàng tím lưu chuyển, như sao băng xẹt qua, xán lạn đến cực hạn.

“Cấp Bất Hủ!”

Trong lòng Vương Đằng hiểu ra, nhìn về phía giao diện thuộc tính.

‘Đôi mắt Chân Thị’: 100/100000 (cấp Bất Hủ);

Quả nhiên cấp bậc phía sau ‘đôi mắt Chân Thị’ từ “Chân cấp” biến thành “cấp Bất Hủ”, cùng cấp với cảnh giới võ đạo.

Vương Đằng vô cùng hài lòng, vui sướng trong lòng không cách nào ức chế, khóe miệng không nhịn được điên cuồng giương lên.

Hiện tại ‘đôi mắt Chân Thị’ đã tiến vào “cấp Bất Hủ”, hẳn có thể khám phá “Ma biến” rồi.

Đang định thu hồi ánh mắt, đột nhiên nhìn thấy thuộc tính giá trị phía sau ‘đôi mắt Chân Thị’, mắt trừng lớn, vui sướng vừa nãy lập tức biến mất không còn dấu vết.

“10 vạn điểm!”

Vương Đằng lập tức đau đầu.

Thăng cấp cấp Bất Hủ lại cần đến 10 vạn điểm giá trị thuộc tính, thế này nhiều quá.

Độ khó +1+1+1+1...

Hắn dường như cảm giác trong đầu vang lên một trận âm thanh nhắc nhở máy móc, tràn đầy ác ý như có như không.

“Bỏ đi, đi một bước nhìn một bước, hiện tại ‘Huyền Quang Minh Đồng’ cũng đã tăng lên tới cấp bậc tiểu thành, sau này tu luyện, hẳn có thể khiến ‘đôi mắt Chân Thị’ này tăng lên không ít.” Vương Đằng lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, lập tức thông qua ánh mắt phân thân Huyết Thần nhìn về phía Huyết Setha.

Trong mắt người ngoài, ánh mắt phân thân Huyết Thần chưa bao giờ rời đi.

Nói rất dài, nhưng trên thực tế cũng chỉ trong chốc lát, mắt Vương Đằng đã hoàn thành lột xác, có thể nhìn thấu huyền bí mức độ càng sâu.

Ầm!

Tựa như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, ánh sáng màu vàng tím trong mắt Vương Đằng xuyên qua khối khí màu đen trong cơ thể Huyết Setha, thấy được một loại biến hóa không thể diễn tả.

Khối khí màu đen cắm rễ sâu trong thân thể loài Hắc Ám, vô số sợi tơ màu đen tinh tế đến cực hạn kéo dài đến các vị trí trên cơ thể loài Hắc Ám, liên kết chặt chẽ với nó, khơi ra biến hóa khó có thể tưởng tượng.

Mà những sợi tơ màu đen này rõ ràng chính là căn nguyên Ma biến.

Vương Đằng nhìn thấy rõ ràng, lúc Ma biến, những sợi tơ màu đen này đang xảy ra một loại đột biến nào đó, giống như vật sống, phía trên sợi tơ mảnh còn có những con mắt nhỏ, miệng nhỏ, phun ra vật chất hắc ám, ảnh hưởng mạch máu biến hóa trong cơ thể Huyết Setha.

Vốn dĩ Vương Đằng không thể nhìn thấy những cái này, nhưng bây giờ ‘đôi mắt Chân Thị’ của hắn đã đạt đến cấp Bất Hủ, có thể nhìn thấy những thứ càng nhỏ bé, mức độ càng sâu.

“Shhh!”

Hắn chợt có cảm giác dựng tóc gáy, cả người đều bắt đầu nổi lên từng tầng da gà.

Nghĩ tới có thứ như vậy ảnh hưởng mạch máu của bản thân mình, khơi ra đột biến, là làm người ta cảm thấy khó chịu cả người, lông tơ đều bắt đầu dựng ngược.

Quá tà ác!

Quá quỷ dị!

Vương Đằng không thể hình dung được loại cảm giác này, chỉ cảm thấy tà ác, quỷ dị, không thể tưởng tượng loại biến hóa này rốt cuộc có di chứng gì.

Chẳng qua nếu hắn đoán không sai, lúc tách sợi tơ màu đen ra, Ma biến hẳn sẽ hoàn toàn kết thúc .

Nếu hắn có thể nhìn thấy đồ vật ở mức độ như thế, dùng tinh thần lực cắt nó ra, chắc cũng không khó lắm.

Cùng lắm thì sử dụng lực Quang Minh, cưỡng chế kéo đứt, tinh lọc nó.

Nhưng còn phải xem cuối cùng Huyết Setha sẽ kết thúc Ma biến thế nào.

Thịch! Thịch! Thịch...

Bỗng nhiên, một trận tiếng vang tựa như tiếng trái tim nhảy lên kịch liệt từ trong kén máu hình người nọ truyền ra, ánh sáng màu đỏ tươi không ngừng nở rộ, lúc sáng lúc tối, giống như theo trái tim mà nhảy lên.

“Ma biến của Huyết Setha không có khổng lồ hóa.” Trong không gian cắn nuốt, Vương Đằng hơi nheo mắt.

Răng rắc!

Hết chương 3752.
Bình Luận (0)
Comment