“Thế mà chỉ có xíu đồ như vậy.” Trong không gian cắn nuốt, Vương Đằng không nhịn được lắc đầu.
Nhưng ngẫm lại cũng rất bình thường, những lực lượng như lĩnh vực và lực căn nguyên hắn nắm giữ hiện tại đều quá cao, những thiên tài hoàn toàn không thể so sánh được.
Bọn chúng đương nhiên sẽ không rơi ra bong bóng thuộc tính hữu dụng đối với hắn nữa.
May mà là vẫn có một thuộc tính tương đối đặc biệt —— Ma biến (chân)!
Còn thêm chữ chân...
‘Chân Ma biến’.jpg!
Vẻ mặt Vương Đằng kỳ quái, không nghĩ nhiều, lập tức hấp thu bong bóng thuộc tính, cảm ngộ tương ứng lập tức xuất hiện trong đầu hắn.
Đoạn cảm ngộ này hoàn toàn khác biệt với Ma biến Vương Đằng có được khi trước.
Nếu như nói trước đó là một loại phương thức bộc phát huyết mạch Hắc Ám cực kỳ thô bạo, như vậy cảm ngộ đạt được lúc này chính là phương thức khống chế tính bộc phát.
Đem loại kia không thể diễn tả lực Hắc Ám nén lại trong phạm vi nhất định, chẳng những càng mạnh hơn, hơn nữa sẽ không dễ rơi vào hỗn loạn.
Trong chiến đấu, đây không thể nghi ngờ là trạng thái cực giai.
Dù sao một khi mất đi khống chế, sống chết không phải thứ chính mình có thể nắm giữ nữa.
Nhìn từ trạng thái của Huyết Setha trước đó, loại Ma biến đó không kém Ma biến mất khống chế là bao, thậm chí càng mạnh hơn, đáng tiếc người nó gặp phải lại là Vương Đằng hiện tại.
Từ sau trận chiến ở tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp lần trước, cảnh giới của Vương Đằng mặc dù không tăng lên là bao, nhưng thực lực lại tăng lên rất nhiều.
Đối phương sao có thể là đối thủ của hắn.
Đương nhiên nếu như đến mức không cách nào vãn hồi, hoàn toàn thả ra Ma biến, cũng chưa chắc không phải là một cách.
Giống như Huyết Setha, vì tránh thoát trói buộc của Ma Quỷ Độc đằng, không thể không bộc phát, hiệu quả tự nhiên cũng không tệ lắm.
Nếu như là những võ giả khác đối mặt với loại trạng thái Ma biến đó, e rằng cuối đều sẽ bị nghiền ép cực kỳ thê thảm.
Vương Đằng thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía giao diện thuộc tính.
‘Chân Ma biến’: 500/0000 (nhị giai);
“Nhị giai?” Vương Đằng không khỏi sững sờ, không nghĩ tới ‘Chân Ma biến’ này thế mà phân chia dựa theo cấp bậc, ‘Ma biến’ vốn có cũng đã đạt đến viên mãn, bây giờ hoàn toàn thay đổi lại.
Nhưng mà nhị giai có phải hơi thấp rồi không?
Xem ra Huyết Setha nắm giữ cũng chẳng có gì đặc biệt.
Nếu Huyết Setha biết ý nghĩ của Vương Đằng, ước chừng sẽ tức đến vùng dậy từ trên võ đài.
Ở cấp Ma Hoàng trung vị có thể nắm giữ ‘Chân Ma biến’ này đến mức độ nhị giai, nó đã được xem như là cực kỳ thiên tài rồi, tên này thế mà còn ghét bỏ.
Phải biết rằng lực lượng ‘Ma biến’ rất khó khống chế, cho dù là rất nhiều tồn tại cấp Ma Tôn, cũng rất khó nói chính mình có thể nắm giữ hoàn mỹ ‘Ma biến’.
Cho nên Huyết Setha có thể nắm giữ đến nhị giai, thật sự có thể xem là thiên tài.
“Có loại Ma biến hoàn toàn mới này, ta cũng có thể thử Ma biến rồi nhỉ?” Vương Đằng sờ cằm, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Từ khi có phân thân Huyết Thần, hắn cũng hơi chộn rộn.
Thế là... Phân thân Huyết Thần liếc nhìn xung quanh, bỗng hờ hững mở miệng nói: “Còn có thiên tài thị tộc nào muốn khiêu chiến ta không?”
“Hôm nay đúng lúc có cơ hội khó có được, không bằng cùng nhau?”
Tĩnh!
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Hoàn toàn không có ai đáp lại hắn, những loài Hắc Ám Huyết tộc đều im lặng, không ai muốn ra mặt, cũng không ai dám ra mặt.
Trận chiến vừa rồi đã khiến những thiên tài Huyết tộc này có đôi phần sợ sệt.
Thực lực của bọn chúng không chênh Huyết Setha là mấy, đi lên tuyệt đối không có phần thắng, nhất định phải để thiên tài mạnh hơn ra tay, mới có thể đánh bại vị Huyết Tử này.
Euphelia nhìn xung quanh, chợt cảm thấy một màn này hơi rung động.
Hỏi ai chiến một trận, lại không ai dám đáp lời.
Đây là phong thái bậc nào!
Trong mắt nàng không khỏi hiện lên một tia sáng dị dạng, trình độ yêu nghiệt của vị Huyết Tử này còn muốn tăng lên nữa.
Trong toàn bộ mười ba thị tộc của Huyết tộc, người có thể thắng hắn, hẳn không có mấy ai.
Phân thân Huyết Thần thấy không có ai trả lời, không khỏi cười nhẹ một tiếng, lắc đầu.
Động tác này làm cho loài Hắc Ám Huyết tộc giống như nhận phải sỉ nhục, sắc mặt từng người đều khó coi vô cùng.
“Huyết Tuyệt, ngươi đừng phách lối, trong thị tộc chúng ta đương nhiên có thiên tài mạnh hơn tồn tại, ngươi thật sự cho rằng chính mình vô địch hay sao.”
Một tiếng hét lớn từ trong sương mù máu truyền ra.
“Mời đứng ra nói chuyện được không, đừng trốn trong sương mù.” Phân thân Huyết Thần nhìn sương mù xung quanh, hờ hững nói.
“Cho rằng ta sợ ngươi hay sao?”
Sương mù máu quay cuồng, một loài Hắc Ám Huyết tộc xuất hiện trước mặt phân thân Huyết Thần, không hề yếu thế đối mặt với hắn.
“Phải, mặc dù ngươi đánh bại được Huyết Setha, nhưng không có nghĩa là ngươi vô địch trong Huyết tộc ta, chẳng qua có người còn chưa xuất quan mà thôi, bọn chúng sớm muộn cũng sẽ tìm tới ngươi.”
Loài Hắc Ám Huyết tộc bên kia cũng là từ trong sương mù máu bước ra, quát lớn.
“Vậy ta chờ, hy vọng đừng để ta chờ quá lâu.” Phân thân Huyết Thần cười, không để bụng nói: “Nếu như không đến, ta sẽ rất thất vọng.”
“Cuồng vọng!”
Những thiên tài loài Hắc Ám Huyết tộc lập tức tức giận không thôi, tên Huyết Tuyệt này quả thực còn kiêu ngạo hơn bọn chúng.
“Vừa rồi ta đánh còn chưa đã, nếu không các ngươi đi lên chơi với ta một hồi đi.” Phân thân Huyết Thần bình thản nói.
“...”
Những thiên tài loài Hắc Ám Huyết tộc không ngừng kêu gào tức khắc im bặt dừng lại, giống như bị người khác bóp chặt cổ họng vận mệnh.
“Xuỳ!” Phân thân Huyết Thần không khỏi cười giễu một tiếng.
Euphelia lắc đầu, trước kia sao lại không phát hiện những thiên tài Huyết tộc này vậy mà hơi mất mặt nhỉ.
Không dám đánh cũng đừng kêu gào, không phục thì trực tiếp đi lên.
Hành động như vậy thực sự quá mất mặt.
Từng khuôn mặt anh tuấn trắng bệch của những thiên tài loài Hắc Ám Huyết tộc xung quanh tức khắc xanh mét vô cùng, muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu, nhưng lại không một ai dám mở miệng phản bác.
“Đừng nói ta không cho các ngươi cơ hội, không bằng... Các ngươi cùng lên đi.” Phân thân Huyết Thần đột nhiên nói.
“Ngươi nói cái gì?”