Ngoài cái này ra còn có đau khổ về mặt thân xác, đau đớn giống như bị phanh thây xé xác kia, người nào thử người đó biết.
“Hơ… Vậy hay là nghỉ ngơi lát?” Vương Đằng giống như cũng nhận ra bản thân mình hơi không tốt, xấu hổ hỏi.
“Không cần, tiếp tục.” Phân thân Huyết Thần cắn chặt răng, chuyện bản thể làm được, phân thân như hắn sao có thể gây trở ngại.
Vương Đằng gật đầu, không nói nhiều, tiếp tục thôi thúc Hỏa Thần chùy và Lôi Thần chùy, điên cuồng đập xuống.
Hắn rất rõ loại đau khổ này, ban đầu chùy luyện tháp Cửu Bảo Phù Đồ chính là như vậy.
Nhưng mà tế đàn Huyết Thần cấp Thần này hình như càng khó hơn chút.
“Nếu đã như vậy…”
Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe lên, khóe miệng hiện ra nụ cười.
Uỳnh!
Ngay sau đó, hắn mở cảm nhận đau khổ của bản thể và thân phân ra, loại đau khổ vô biên kia nháy mắt cuốn tới.
Vừa nãy hắn là đơn phương truyền tinh thần lực cho phân thân Huyết Thần, cho nên không cảm nhận được đau khổ, nhưng lúc này đã kết nối lại loại liên kết cảm nhận kia.
Cho nên loại đau khổ kia nháy mắt ập đến, đau tới mức Vương Đằng suýt nữa không hít thở nổi.
“Ngươi!” Phân thân Huyết Thần không khỏi sửng sốt.
“Cùng nhau, ít nhiều có thể san sẻ chút đau khổ.” Vương Đằng thản nhiên cười.
Ánh mắt phân thân Huyết Thần hơi lóe lên, tâm thần hoàn toàn đắm chìm.
Keng keng keng…
Từng tiếng đập dày đặc lại vang lên, vang vọng trong đầu của Vương Đằng và phân thân Huyết Thần, đau đớn cũng ập đến ngay sau đó…
“Ui!” Vương Đằng hít ngược khí lạnh.
Nếu như tiếp nhận loại đau khổ đó từng bước còn đỡ chút, ít nhất đã có chuẩn bị, nhưng lúc này đau khổ đã bùng nổ đến mức độ nhất định, Vương Đằng đột nhiên chen vào, sự ngây ngất đó đúng là không thể hình dung.
“Đau thật đấy, bây giờ hối hận còn kịp không?” Vương Đằng hơi muốn khóc.
Cậy mạnh cái gì chứ!
Thoải mái chờ đợi không phải được rồi à.
Nhưng mà bây giờ nói gì đều đã muộn, nếu từ bỏ như vậy, mặt mũi của hắn còn cần không.
Phân thân Huyết Thần chắc sẽ cười nhạo hắn.
Cho nên lúc này hắn chỉ có thể tiếp tục lặng lẽ chịu đựng.
May mà hai người san sẻ, hình như quả thật có thể giảm bớt không ít đau khổ, giá trị giới hạn chịu đựng nâng cao.
Keng keng keng…
Thời gian lại dần trôi qua trong tiếng đập này.
Nhưng mà Vương Đằng dần dần phát hiện một vấn đề, tế đàn Huyết Thần dần dần kết thực, sau khi được khoảng gần hai phần ba quá trình, quá trình còn lại hình như càng ngày càng khó khăn.
Cho dù Vương Đằng và phân thân Huyết Thần thôi thúc Hỏa Thần chùy và Lôi Thần chùy kia thế nào thi vẫn không có bất cứ tác dụng gì, ngưng tụ bất cứ phù văn nào trong đó hình như đều trở nên vô cùng khó khăn.
“Chuyện gì vậy?”
Vương Đằng hơi nghi ngờ, trên mặt có vẻ tái nhợt, không khỏi cau lông mày.
“Lẽ nào đạt đến cực hạn rồi sao?”
“Hay là tinh thần lực vẫn không đủ cô đọng?”
Hắn hơi không chắc chắn, tế đàn Huyết Thần này dù sao cũng là lần đầu chùy luyện, gặp phải vấn đề chỉ có thể tự giải quyết giống như luyện tạo.
Dùng thể tinh thần chùy luyện một tế đàn Huyết Thần và thật sự dùng các loại nguyên liệu luyện tạo vẫn là có rất nhiều chỗ khác.
Chỗ khác này nếu chỉ là nghĩ thì sợ là rất khó nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu, chỉ có thật sự gặp phải mới có thể hiểu ra khác biệt trong đó.
“Tiếp tục đi vào trung tâm bão cát.” Vương Đằng suy nghĩ, trầm giọng nói.
“Được!” Phân thân Huyết Thần mở mắt ra, nhìn trung tâm bão cát ở phía trước, đứng phắt dậy, bước ra.
Xoẹt!
Thân hình của hắn chỉ chớp lóe đã trực tiếp chìm vào trong cát bụi màu đỏ máu giơ tay không thấy rõ năm ngón kia.
Trung tâm bão cát vô cùng điên cuồng, lúc trước Vương Đằng lo đau khổ trên thân thể sẽ ảnh hưởng tới việc chùy luyện tế đàn Huyết Thần, cho nên mới không để phân thân Huyết Thần vào bên trong, nhưng bây giờ không thể không làm.
Phân thân Huyết Thần bước đi từng bước, lập tức cảm thấy đau khổ trên người đang dần kịch liệt, lượng lớn vết thương hiện lên trên cơ thể, máu tươi không ngừng phun ra làm cát bụi xung quanh càng đỏ hơn.
Nhưng chỉ nháy mắt, những cát bụi bị máu tươi nhuốm đỏ kia đã hòa vào trong cát bụi khác, chớp mắt đã bị phân hóa, biến mất không thấy đâu.
Phân thân Huyết Thần đau tới rên một tiếng, nhưng ánh mắt hắn kiên định, bước chân không hề thay đổi, không ngừng tiến về chỗ trung tâm bão cát.
“Hử?”
Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên chú ý đến cái gì đó, ánh mắt không khỏi ngưng lại.
Chỉ thấy trong cát bụi phía trước hình như có một bóng đen lóe qua, tốc độ rất nhanh, khiến hắn hoàn toàn không nhìn rõ.
“Có người? Hay là thứ gì khác?” Phân thân Huyết Thần cau lông mày.
“Đôi mắt Chân Thị!” Trong không gian cắn nuốt, Vương Đằng cũng cảm nhận được cái gì đó, lập tức khởi động năng lực của đôi mắt, liếc nhìn xung quanh.
Vèo!
Một tiếng xé không choẹt vang lên trong tiếng ầm ầm của bão cát kia, vô cùng mờ mịt, nếu không phải lúc này lực chú ý của Vương Đằng và phân thân Huyết Thần vô cùng tập trung, thậm chí có thể không nghe thấy.
“Tìm được ngươi rồi!” Gần như cùng một lúc, ánh mắt Vương Đằng tụ lại, nhìn về phía nào đó.
Phân thân Huyết Thần ra tay, trực tiếp đánh ra một quyền, nguyên lực Hắc Ám tụ tập, biến thành từng quyền ấn màu đỏ sậm.
Huyết Ma quyền!
Uỳnh!
Một tiếng nổ, quyền ấn màu đỏ sậm kia đã trực tiếp xé cát bụi xung quanh ra, xông nhanh về phía bóng đen kia.
“Grào!”
Một tiếng rống giận kỳ dị vang lên.
Ánh mắt phân thân Huyết Thần ngưng tụ, thấy rõ ràng một cánh tay khổng lồ vươn ra từ trong cát bụi, bên trên lại mọc từng con mắt màu đỏ tươi và từng cái miệng nhỏ đầy răng nanh.
Ngoài ra, bề mặt của nó giống như bao phủ một loại vảy giáp màu đỏ sậm, vừa cường tráng vừa dữ tợn.
Nhưng đây không phải là chỗ kỳ dị nhất, kỳ dị hơn là cánh tay này giống như sinh ra từ trong bão cát, hoàn toàn không có thân thể.
Uỳnh!
Ngay sau đó, quyền ấn màu đỏ sậm phân thân Huyết Thần đánh ra đã đập lên cánh tay kia, bùng ra tiếng nổ.
Cánh tay kia cũng nắm thành nắm đấm, bên trên có ánh sáng màu đỏ sậm dày đặc lấp lóe, giống như ra quyền vậy.
Chít…