Đây là một trận giằng co, ai kiên trì được đến cùng, người đó chính là người thắng cuối cùng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, giãy giụa của Hỏa Linh vẫn chưa kết thúc, thậm chí càng kịch liệt hơn.
Hỏa Linh chính là một loại thể sinh mệnh kỳ lạ được tạo hóa thiên địa sinh ra, nó có năng lực hấp thu cắn nuốt đối với bất cứ loại lửa nào, bằng không nó cũng sẽ không thể nghĩ đến việc cắn nuốt lửa Hắc Ám.
Bởi vậy tuy rằng lúc này Hỏa Linh bị vây khốn ở trong lửa Hắc Ám, nhưng vẫn có thủ đoạn chống trả.
Lửa Hắc Ám muốn cắn nuốt Hỏa Linh, Hỏa Linh cũng muốn cắn nuốt lửa Hắc Ám.
Lực lượng của lửa Hắc Ám cũng sẽ khiến cho Hỏa Linh mạnh mẽ.
Trong quá trình cắn nuốt lẫn nhau, lực lượng của Hỏa Linh cũng dần dần trở nên mạnh mẽ lên, trong cơ thể nó không ngừng bộc phát ra lực hỏa diễm nồng đậm, sau đó thân hình điên cuồng bành trướng, hóa thành thân thể mãng xà vĩ đại.
Grào!
Tiếng gầm giận dữ truyền ra, quanh quẩn ở trong núi lửa này, xuyên qua từng tầng nham thạch nóng chảy, cuồn cuộn vọng lại trong biển máu.
Vương Đằng biến sắc, niệm lực tinh thần điên cuồng trào ra ở chỗ mi tâm, phác họa ra từng đường phù văn Không Gian ở bốn phía, phong tỏa âm thanh kia truyền ra.
Hắn không muốn thu hút loài Hắc Ám khác đến đây.
Hiện giờ chính là thời điểm mấu chốt trong quá trình Hỏa Linh và lửa Hắc Ám cắn nuốt lẫn nhau, dung hợp lẫn nhau, tuyệt đối không thể xuất hiện bất cứ vấn đề nào.
May mà Vương Đằng nắm giữ phù văn Không Gian viễn cổ đã đến trình độ cực kỳ thông thạo, chỉ trong một lúc ngắn ngủi đã tạo thành lực giam cầm đầy đủ, âm thanh kia cuối cùng không truyền ra.
Grào!
Tiếng gầm gừ phẫn nộ truyền ra không ngừng, thân hình cự mãng do Hỏa Linh ngưng tụ ra giãy giụa lao ra khỏi bao vây của lửa Hắc Ám.
Lửa Hắc Ám bị tách ra, hoàn toàn không thể hình thành phong tỏa nó nữa.
“Ngưng!” Sắc mặt Vương Đằng nghiêm túc, một tiếng quát nhẹ đột nhiên truyền ra từ trong miệng.
“Ngưng!” Cùng lúc đó, phân thân Huyết Thần cũng mở miệng, một tiếng hét lớn truyền ra, niệm lực tinh thần điên cuồng trào ra, ngưng tụ lửa Hắc Ám kia, quấn quanh trên thân hình cự mãng khổng lồ của Hỏa Linh.
Grào!
Hỏa Linh bị đau, tiếng gầm giận dữ bộc phát ra từ trong miệng, thân hình liên tục đập lên trên nham thạch nóng chảy ở bốn phía, muốn dập tắt lửa Hắc Ám ở trên thân hình.
Vương Đằng nhìn thấy một màn này, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu.
Tù Thiên tỏa!
Hắn đã nắm giữ thuộc tính ‘Tù Thiên tỏa’ đến cấp bậc thông thạo, hơn nữa còn là thuộc tính hoàn chỉnh, hoàn toàn có thể ngưng tụ lửa Hắc Ám thành Tù Thiên tỏa.
Làm như vậy, lửa Hắc Ám sẽ có thể có được lực lượng vây khốn xiềng xích của ‘Tù Thiên tỏa’, hiệu quả tuyệt đối kinh người.
Tuy rằng cấp bậc của ‘Tù Thiên tỏa’ rất cao, trong khoảng thời gian ngắn Vương Đằng chắc chắn không thể hoàn toàn ngưng tụ ra được, nhưng mà Hỏa Linh này cũng chỉ là trình độ cấp Hoàng thượng vị, tương đương với cấp Vực Chủ, cho dù hắn chỉ ngưng tụ ‘Tù Thiên tỏa’ ra một bộ phận nhỏ, có lẽ đã đủ dùng để đối phó với Hỏa Linh này.
Nghĩ đến đây, Vương Đằng có kích động nho nhỏ, không hề do dự chút nào, lập tức hành động.
Rầm!
Ngay sau đó, từng đường phù văn lóe lên trong mắt hắn, khống chế niệm lực tinh thần, ngưng tụ lửa Hắc Ám thành một luồng.
Rầm rầm!
Chỉ trong một nháy mắt, từng xiềng xích màu đen đã ngưng tụ ra từ lửa Hắc Ám, phát ra tiếng rào rào ở trong nham thạch nóng chảy.
Lửa Hắc Ám vốn cực kỳ mạnh mẽ, nham thạch nóng chảy ở bốn phía trực tiếp bị đẩy ra, vốn không thể đến gần chút nào.
Nhưng như thế này mới chỉ là bắt đầu thôi, ‘Tù Thiên tỏa’ chân chính cần minh khắc phù văn tương ứng, chứ không phải chỉ đơn giản là ngưng tụ thành hình dáng xiềng xích.
Vì thế hắn nheo mắt lại, tinh thần lực của phân thân Huyết Thần và bản thể lập tức đồng thời động, hóa thành các thanh đao khắc, minh khắc ra phù văn ‘Tù Thiên tỏa’ cần có lên bên trên xiềng xích.
Phù văn kia huyền ảo đến cực điểm, giống như phù văn thiên địa, Phù văn sư bình thường chỉ cần lý giải thôi, sợ rằng đã tốn không biết bao nhiêu công phu.
Nhưng mà lúc Vương Đằng nhận được thuộc tính ‘Tù Thiên tỏa’ đã nhận được cảm ngộ tương ứng, lý giải đối với phù văn trên đó đã đạt đến một trình độ cực kỳ khắc sâu, cộng thêm trình độ Phù văn sư cấp Thánh của hắn, minh khắc những phù văn này không phải là việc khó khăn gì..
Chính là cần một chút thời gian mới có thể minh khắc ra đầy đủ phù văn, khiến ‘Tù Thiên tỏa’ phát huy ra một phần uy lực.
Grào!
Hỏa Linh điên cuồng giãy giụa, tiếng gầm giận dữ vang lên từng trận, mở cái miệng rộng ra cắn nuốt từng chút ngọn lửa màu đen kia.
Nó lại định cố tình cắn nuốt lửa Hắc Ám.
Sắc mặt Vương Đằng ngưng trọng, không dám chậm trễ chút nào, lập tức thầm quát một tiếng trong lòng: “Icedis!”
“Đã biết!”
Icedis lười biếng lên tiếng, Băng Ly châu đang lơ lửng ở trên đỉnh đầu phân thân Huyết Thần lập tức khẽ động, từng đường băng hàn cực hạn lập tức tràn ngập ra từ trong Băng Ly châu.
“Grào!” Hỏa Linh phát ra tiếng kêu giận dữ không cam lòng, trên thân hình lập tức bị hàn băng bao trùm, từ phần đuôi lan thẳng đến trên đầu.
Đóng băng ngọn lửa!
Đối với Hỏa Linh, thứ này là lực lượng có thể uy hiếp được đến nó.
Vương Đằng nhìn thấy một màn này, ít nhiều gì thầm thấy yên tâm một chút, có Icedis hỗ trợ kéo dài thời gian, Hỏa Linh này không gây lên nổi gợn sóng gì.
Nếu như không phải vì để cho lửa Hắc Ám cắn nuốt Hỏa Linh kia, vốn không cần tiêu tốn công phu lớn đến như thế.
Tiếp theo, hắn không chú ý đến tình huống của Hỏa Linh nữa, tập trung minh khắc phù văn.
Dưới phối hợp của phân thân Huyết Thần và bả thể, bên trên xiềng xích do lửa Hắc Ám kia ngưng tụ có từng đường phù văn vô cùng huyền ảo đang xuất hiện với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Bên trong Băng Ly châu, ánh mắt của Icedis rơi lên trên xiềng xích màu đen kia, nó không nhịn được nhíu mày lại, hơi kinh dị trong lòng: “Xiềng xích này… sao ta cảm thấy đã từng nhìn thấy nó ở đâu nhỉ?”