Nguyên thủy, mênh mông, thậm chí một loại huyết tinh và hung thần tự nhiên hình thành.
Ban đầu của vạn vật, chưa mở linh trí, chỉ có cá lớn nuốt cá bé, chỉ có chiến đấu và giết chóc theo bản năng.
Loại huyết tinh và hung thần đó trong hoàn cảnh như vậy xuất hiện đúng lúc, tùy ý phát sinh, tràn ngập trời đất.
Giờ khắc này, Vương Đằng tựa hồ hiểu được cái gì, trong đầu chợt sinh ra một tia minh ngộ, trong lòng hắn vừa động, lập tức bộc phát ra ‘ý chí viễn cổ’ và ‘Huyết Sát chi ý’ của bản thân.
Trong phút chốc, ‘ý chí viễn cổ’ và ‘Huyết Sát chi ý’ của hắn dường như sinh ra cộng hưởng với ý chí trong ngọn núi này.
Vương Đằng cảm nhận được loại cảm giác đó, giờ này khắc này, hắn giống như hóa thân làm một sinh linh viễn cổ, chạy trốn, gảo rống, săn thức ăn, sinh tồn... tranh đấu với sinh linh khác và tranh đấu với thế giới nguyên thủy đó trên đại địa hung thần hoang dã.
Quá trình này tự nhiên như vậy mà xảy ra, khi hắn bộc phát ra ‘ý chí viễn cổ’ và ‘Huyết Sát chi ý’, liền không tự chủ được dung nhập trong mảnh ý chí này, nước chảy thành sông.
Cùng lúc đó, thậm chí Vương Đằng cũng không phát giác được, ‘ý chí viễn cổ’ và ‘Huyết Sát chi ý’ của hắn đang tăng lên trong vô hình.
Bụp!
Một khắc nào đó, một tiếng vang nhỏ truyền ra, trong đó một loại lực ý chí nháy mắt tăng vọt.
Huyết Sát chi ý, ngũ giai!
Đột phá rồi, ‘Huyết Sát chi ý’ mà Vương Đằng nắm giữ giờ phút này rõ ràng đột phá tới ngũ giai, giống với ‘ý chí viễn cổ’.
Theo ‘Huyết Sát chi ý’ hoàn thành thăng cấp, tình huống không ngờ đến xuất hiện.
Ầm!
Trong đầu Vương Đằng một trận chấn động, ‘ý chí viễn cổ’ và ‘Huyết Sát chi ý’ lại bắt đầu dung hợp, hóa thành một loại ý chí hoàn toàn mới.
Cũng là viễn cổ, huyết tinh, Huyết Sát chi ý.
Nhưng đơn giản khác biệt với trước đó.
Giờ phút này trong viễn cổ chi ý, lờ mờ lộ ra huyết tinh hung thần chi ý, trong huyết tinh hung thần chi ý, cũng trộn lẫn viễn cổ chi ý, hai thứ nghiễm nhiên đã tuy hai mà một, hoàn toàn kết hợp thành một thể.
Vương Đằng theo bản năng nhìn thoáng qua giao diện thuộc tính, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc.
‘‘Huyết Sát chi ý viễn cổ’: 18500/50000 ngũ giai;
‘Huyết Sát chi ý’ biến mất, hoàn toàn hóa thành ‘Huyết Sát chi ý viễn cổ’, trở thành một loại lĩnh vực mới.
Nhưng mà ‘ý chí viễn cổ’ vẫn tồn tại, đơn độc đứng ngoài tất cả ý chí.
Vương Đằng lại nhìn thoáng qua ‘ý chí Hắc Ám viễn cổ’, trong lòng ngày càng minh ngộ, hiển nhiên ‘Huyết Sát chi ý viễn cổ’ và ‘ý chí Hắc Ám viễn cổ’ này cùng loại, đều là một loại lực ý chí đặc thù dung hợp của ‘ý chí viễn cổ’.
Hơn nữa bởi vì sự thêm thành của ‘ý chí viễn cổ’, hiện giờ giá trị thuộc tính của ‘‘Huyết Sát chi ý viễn cổ’ này cũng đạt tới 18500 điểm, chứ không phải là mới vào ngũ giai đơn giản như vậy.
Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, Vương Đằng cảm thấy bản thân tựa hồ hoàn toàn dung nhập trong ý chí của ngọn núi, hoàn toàn hòa hợp thành một thể, trong lờ mờ, hắn tựa hồ cảm giác được cái gì, thể tinh thần không tự chủ hướng bay nhẹ đến một phương hướng.
...
Bên kia, cũng có một bóng dáng khoanh chân ngồi ở giữa không trung, hai mắt nhắm nghiền, dung nhập tinh thần lực của bản thân vào trong sơn thể.
Nếu Vương Đằng ở trong này, phỏng chừng sẽ nhận ra, người này chính là huyết thân cấp Ma Hoàng thượng vị kia trước đó chiến đấu với hắn.
Lúc này nó chau mày, cả khuôn mặt gần như co lại.
Đó vốn là một khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, giờ phút này lại giống như bị việc khó nào đó làm khó, đầy mặt đều là một biểu cảm kỳ lạ của học tra làm bài mới có.
Nếu Vương Đằng ở trong này, không chừng sẽ cười ra tiếng.
Huyết thân cấp Ma Hoàng thượng vị này chạy nhanh như vậy, một dáng vẻ giống như chỉ cần thoát khỏi hắn, có thể lấy được truyền thừa, kết quả hiện giờ cũng rơi vào hoàn cảnh như thế, chẳng lẽ không cực kỳ buồn cười sao.
...
Ngoài không gian của ngọn núi.
Trong thông đạo kia, ba loài Hắc Ám Huyết Rosa, Huyết Noqui, Huyết Tia còn đang lo buồn với phù văn không gian viễn cổ đầy thạch bích kia.
Chúng nó thử các loại biện pháp, kết quả cũng không thể mở ra thông đạo.
Điều này khiến cho chúng nó hoài nghi một hồi rốt cuộc ở đây có phải thông đạo đi thông đến truyền thừa cuối cùng không?
Nhưng hiện giờ tiến vào thông đạo này, lại muốn ra ngoài cũng không dễ dàng như vậy.
Lực không gian vặn vẹo tràn ngập bốn phía kia, làm cho ba loài Hắc Ám này đều rơi vào trong hoàn cảnh khó khăn, căn bản không thể rời đi.
Nếu không thể đánh mở thông đạo này, lực không gian vặn vẹo này sẽ xé nát hoàn toàn ba chúng nó.
...
Dưới vực sâu của hòn đảo, không ít loài Hắc Ám còn đang tìm tòi.
Huyết Kỳ La ngưng tụ ra Huyết Lang chi thân bay nhanh dưới vực sâu, nó đã phát huy tốc độ tới cực hạn, nhưng mà không cách nào đến đáy.
Tốc độ của nó không thể nghi ngờ là rất nhanh, bằng không lúc trước cũng không thể trốn thoát khỏi tay Vương Đằng.
Không bao lâu, nó ngừng lại, thân Huyết Lang tiêu tán, lộ ra bản thể, sắc mặt có vẻ có chút tái nhợt.
Trận chiến đấu trước đó không thể nghi ngờ cho hắn tạo thành thương thế không nhỏ, cho dù sau này mượn dùng lực nguyên huyết trong sào huyệt Huyết Côn khôi phục không ít, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
“Đáng chết!”
Sắc mặt Huyết Kỳ La âm lãnh, không còn dửng dưng như trước nữa, nghĩ đến bóng dáng kia, trong mắt liền tràn đầy oán độc và hận ý.
“Nếu không phải tên khốn đó, sao ta có thể bị động như thế.”
Nó quy kết mọi chuyện cho phân thân Huyết Thần, trong lòng càng nghĩ càng giận, hận ý không ngừng cuồn cuộn.
Nhưng mà nó vẫn hít một hơi thật sâu, làm cho bản thân bình tĩnh trở lại, nhíu mày nhìn bốn phía.
Nơi này có gì đó không đúng, căn bản không thể tới đáy, hay là có huyền cơ gì?
...
Trên mặt biển Huyết Hải của sào huyệt Huyết Côn, người đàn ông tộc Huyết Giao mái tóc tảo biển đang truy kích một Huyết Hải chi linh ở một vùng biển.
Ầm ầm!