Những chiến thuyền kia quá lớn, ngược lại không nhẹ bằng tàu cao tốc Huyết Linh này.
Vù!
Tàu cao tốc Huyết Linh phi hành cực nhanh trong hư không, kéo xa khoảng cách với những chiến thuyền phía sau, vốn dĩ cần thời gian ba tiếng, Vương Đằng cứng rắng dùng một tiếng bay xong.
Trong lúc hắn nhiều lần vận dụng kỹ năng Không Thiểm, gần như tiêu hao lực không gian của bản thân không còn, may mắn lúc trong hư không thể nhặt bong bóng thuộc tính, trái lại cũng bổ sung không ít.
Hiện giờ trong cơ thể Vương Đằng đại khái còn lại khoảng một phần ba lực không gian.
“Chỗ này....”
Vương Đằng đứng trên tàu cao tốc Huyết Linh, đánh giá hư không bốn phía, trong mắt đột nhiên lộ ra một tia kinh dị.
trong mắt võ giả bình thường, nơi này có lẽ cũng không có gì khác hư không của nơi khác, nhưng trong mắt hắn, rõ ràng có thể cảm giác được một loại cảm giác cân bằng.
Loại cảm giác cân bằng này, không đơn giản là cân bằng đến từ lực không gian, là cân bằng giữa thuộc tính Quang Minh và thuộc tính Hắc Ám.
Nếu nói thông đạo không gian nửa đoạn đầu, thuộc tính Hắc Ám đậm hơn, vậy thì gần như hắn có thể khẳng định, thông đạo không gian nửa đoạn sau, chỉ sợ thuộc tính Quang Minh sẽ áp chế thuộc tính Hắc Ám.
Rất hiển nhiên, gần khu vực vũ trụ hắc ám, thuộc tính Hắc Ám nồng đậm hơn, gần khu vực vũ trụ quang minh, thuộc tính Quang Minh nồng đậm hơn.
Mà khu vực khoảng giữa này, thuộc tính Hắc Ám và thuộc tính Quang Minh thật sự đạt tới một loại cân bằng vi diệu.
Đây chắc chắn là vô cùng kỳ lạ.
Trước kia Vương Đằng chưa gặp phải tình huống như vậy, không ngờ vì ứng phó thiên tài mấy chủng tộc Hắc Ám kia, sớm đi vào khu vực khoảng giữa của thông đạo không gian này, lại phát hiện tình huống kỳ dị như vậy.
“Thật thú vị!”
Ánh mắt Vương Đằng lấp lóe, trong đầu dường như có một tia linh quang hiện lên, muốn bắt lấy, nhưng không bắt được, khiến nó trượt khỏi kẽ tay.
Chân mày hắn dần dần nhíu lại, hơn nữa càng nhíu càng sâu, nhìn hư không trước mắt, rõ ràng đã có một tia đầu mối, nhưng làm sao cũng không cách nào tìm ra chút đầu mối, tìm ra thứ hạch tâm nhất.
“Vương Đằng, làm sao vậy?” Viên Cổn Cổn cẩn thận hỏi.
“Có chút cảm ngộ, nhưng mà còn thiếu không ít.” Vương Đằng phục hồi tinh thần lại, hít một hơi thật sâu, lập tức bàn tay to vung lên, một lượng lớn phù du hư không xuất hiện, bay đi bốn phương tám hướng.
“Cảm ngộ?” Viên Cổn Cổn hơi sửng sốt.
Cừ thật, loại tình huống này vậy mà còn có thể có cảm ngộ!
Nó cũng sợ ngây người.
Chẳng lẽ đây là thế giới của thiên tài?
Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ đầy tâm sự của Vương Đằng, nó cũng không hỏi nhiều, miễn cho quấy rầy hắn cảm ngộ.
Trái lại miếng phù du hư không đó khiến nó có chút kinh dị, thứ này đã lâu không nhìn thấy, không ngờ Vương Đằng đã nuôi dưỡng nhiều như vậy.
Có những phù du hư không ở đây, Vương Đằng đối với vùng hư không này chẳng phải rất nhanh có thể hiểu như lòng bàn tay.
Vương Đằng cũng không biết Viên Cổn Cổn suy nghĩ cái gì, đứng trên tàu cao tốc Huyết Linh, tiếp thu tin tức truyền về từ phù du hư không.
Không bao lâu, ánh mắt hắn chợt lóe, khống chế tàu cao tốc Huyết Linh, bay tới một phương hướng.
Sau một lát, một vùng khu vực hư không loạn lưu xuất hiện trong mắt hắn.
Vương Đằng không vô nghĩa, nhặt bong bóng thuộc tính trong khu vực hư không loạn lưu về trước.
‘Không gian x1200’
‘Không gian x1500’
‘Không gian x1800’
‘Thời gian x300’
‘Thời gian x500’
....
“May mắn có thể nhặt bong bóng thuộc tính, bằng không với tiêu hao lực không gian vừa nãy của mình, sợ là tiếp theo là đủ đuối rồi.” Vương Đằng lắc đầu.
Bổ sung lực không gian bất cứ lúc nào, trái lại không cần lo lắng không có lực không gian sử dụng.
Nhưng mà thời gian cuối cùng có hơi gấp gáp, Vương Đằng cũng không dám chậm trễ, lập tức thổi quét niệm lực tinh thần ra, bốn phía khu vực hư không loạn lưu khắc lên phù văn Không Gian viễn cổ.
Từng đường hoa văn kỳ dị khắc trong hư không, dao động không gian và dao động không gian tromg hư không loạn lưu hợp thành một thể, người ngoài rất khó nhận thấy dị thường.
Đây là đường lui mà Vương Đằng chuẩn bị để lại.
Dùng phù văn Không gian viễn cổ khởi động lực không gian, đến lúc đó chỉ cần thu hút những thiên tài loài Hắc Ám qua đây, sẽ đủ chúng nó uống một hồ rồi.
Đương nhiên, chỉ có một chỗ như vậy khẳng định là không đủ.
Vương Đằng lại điều động tàu cao tốc Huyết Linh, bay tới một phương hướng khác, phù du hư không đã truyền về rất nhiều tin tức, đánh dấu rất nhiều vị trí khu vực hư không loạn lưu.
Không bao lâu, hắn đi đến khu vực hư không loạn lưu thứ hai, rập khuôn y hệt, khắc phù văn Không Gian viễn cổ.
Đột nhiên, trong lòng hắn vừa động, hình như nghĩ tới cái gì.
“Làm cho chúng nó một cái lớn, bằng không thật sự cho rằng ta dễ ức hiếp.”
Khóe miệng Vương Đằng đột nhiên hiện ra một nụ cười quỷ dị, cười he he, niệm lực tinh thần thổi quét ra, liên kết với những phù văn Không Gian viễn cổ ở khu vực hư không loạn lưu chỗ thứ nhất.
Hai khu vực hư không loạn lưu này sẽ không quá xa, với niệm lực tinh thần của hắn, hoàn toàn có thể liên kết hai nơi lại.
Cái này không khác lắm so với trận pháp.
Nhưng càng thô ráp hơn, không có tinh diệu như trận pháp.
Vương Đằng cũng không có thời gian lại đi khắc một trận pháp, khắc trận pháp không gian khác cũng cần không ít tinh thạch không gian trân quý, hắn cũng không có nhiều tinh thạch không gian như vậy, cho nên chỉ có thể đơn giản tiến hành liên kết.
May mà không gian trong hư không loạn lưu này vô cùng không ổn định, một khi thêm vào sức mạnh của phù văn Không Gian viễn cổ, nhất định sẽ hoàn toàn bạo loạn.
Dùng năng lượng bạo loạn này để đối phó những thiên tài loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng thượng vị, nghĩ vậy là đủ rồi.
Thời gian kế tiếp, Vương Đằng khắc phù văn Không Gian viễn cổ lên tất cả khu vực hư không loạn lưu khắp nơi, hơn nữa để lại phù văn liên tiếp, có thể dễ tiến hành liên kết.
Thời gian hơn hai tiếng trôi qua rất nhanh, Vương Đằng bố trí khu vực hư không loạn lưu đạt tới hơn ba mươi chỗ.