Sau khi hấp thu năng lượng căn nguyên sinh mệnh của gần hai tinh cầu rưỡi, thể xác của hắn cuối cùng cũng đột phá cực hạn của cấp Vũ Trụ, đạt tới một loại trạng thái mạnh nhất của cấp Vũ Trụ.
Việc này vô cùng không thể tưởng tượng nổi!
Trong vũ trụ Minh Quang phía bên kia đếm không xuể số võ giả cấp Vũ Trụ, võ giả có thể đạt tới giới hạn mười phần sức mạnh, có thể nói là ít càng thêm ít.
Vô số năm tháng từ trước tới nay, dạng võ giả này, có thể đếm trên đầu ngón tay.
Thậm chí cho dù là ở giới Hắc Ám, loại tồn tại này cũng thưa thớt như vậy, trăm vạn năm chưa chắc có thể xuất hiện một người.
Loài Hắc Ám từ xưa đến nay tự xưng thể xác mạnh mẽ, nhưng cho dù là loại này, tồn tại có thể làm cho lực lượng đạt đến cực hạn cấp Vũ Trụ, cũng vẫn thưa thớt như vậy.
Có thể thấy được loại lực lượng cực hạn này, khó có được đến cỡ nào.
Đây là con đường cực đạo!
Chứ đừng nói là đột phá cường độ cực hạn của thể xác, có thể gánh chịu mười phần lượng lượng kinh khủng, đạt tới cực hạn cấp Vũ Trụ.
Thể xác và lực lượng cũng không ngang nhau.
Có vài võ giả, nhờ vào thiên phú thể chất mạnh mẽ, có thể tạm thời bốc phát ra lực lượng kinh khủng, nhưng thể xác của bọn họ chưa hẳn là có thể gánh chịu.
Phát huy loại lực lượng mạnh mẽ kia, cần phải bỏ ra cái giá không nhỏ, sẽ tạo thành tổn thương cho cơ thể
Giồng như Vương Đằng trước đó.
Nếu không phải hắn có thể dùng căn nguyên sinh mệnh và vật chất bất hủ để bù vào tổn thương cơ thể của bản thân, còn không biết sẽ lưu lại bao nhiêu nội thương.
Mà chỉ có khiến cường độ cơ thể đạt đến cực hạn giống vậy, mới có thể phát huy ra lực lượng đạt đến cực hạn như vậy.
Cả hai hỗ trợ lẫn nhau!
Bây giờ, Vương Đằng liền đạt tới cảnh giới này.
Hắn đã có thể dựa vào cơ thể của mình, để phát huy ra mười phần sức mạnh.
Mà cho dù là mở ra các loại thể chất, để phát huy ra lực lượng kinh khủng quá mười phần sức mạnh lực, cũng sẽ không lại tạo thành tổn thương cực lớn như trước đó.
Thân thể như vậy, được xưng tụng là kho tàng nhân thể.
Đối với những loài Hắc Ám kia mà nói, loại cơ thể này quả thật chính là loại đồ ăn tốt nhất, nếu có thể căn nuốt, không thể nghi ngờ sẽ có lợi ích to lớn đối với bọn chúng.
"Cơ thể này của ta sẽ không bị loài Hắc Ám để mắt tới chứ?" Vương Đằng sờ sờ cằm, cảm giác mình giống như biến thành thịt Đường Tăng.
"Lực lượng thân thể thật là khủng khiếp!"
Icedis hình như cũng phát giác được biến hóa của Vương Đằng, trong mắt lộ ra vẻ kinh dị.
Giờ phút này trong mắt của nó, Vương Đằng quả thực liền như là trong thân thể có một con cự thú thức tỉnh, tản ra hơi thở đáng sợ.
"Cái này còn phải thiệt thòi mấy tinh cầu ở đây rồi." Vương Đằng nhìn về phía không trung, cười nói.
"Chớ có vui mừng quá sớm, hay là trước đó ngươi nghĩ cách giải quyết phiền phức hiện tại đi, cũng không biết ý chí trong không trung kia muốn làm gì?" Icedis tạt một chậu nước lạnh.
"Khụ khụ." Vương Đằng lập tức thu gương mặt tươi cười lại, nghiêm túc nhìn về phía giữa không trung.
Ầm ầm!
Nhưng vào lúc này, tinh cầu Hắc Ám bắt đầu sụp đổ, bởi vì bị hấp thu đi lượng lớn năng lượng căn nguyên sinh mệnh, cho nên tinh cầu này sắp khô héo.
“Không chịu đựng được nữa sao?" Vương Đằng cúi đầu nhìn lại.
"Bị ngươi hấp thụ lượng lớn năng lượng căn nguyên sinh mệnh, lại dưới sự dịch chuyển nhanh như vậy, không sụp đổ mới là lạ." Icedis lặng yên trợn mắt, nói.
Vương Đằng không có nhận lời nói, nhìn qua không trung, ánh mắt lấp lóe, sau khi trải qua cảm giác mưng rỡ, hắn đã bình tĩnh trở lại, bắt đầu nghiêm túc ứng đối tình huống trước mắt.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hắn tạm thời chậm dần cắn nuốt năng lương căn nguyên sinh mệnh đối với tinh cầu Hắc Ám, dù sao cũng không có nhiều, giống như nhìn xem tinh cầu sụp đổ, không bằng nhìn xem tình hình rồi lại nói.
Hơn nữa hắn cảm giác được, mặc kệ hắn căn nuốt làm sao đi nữa,phía trên tinh cầu này đều sẽ hiện ra một luồng năng lượng căn nguyên sinh mệnh mới.
Không tính là quá nhiều!
Nhưng đủ để duy trì sự tồn tại của tinh cầu, không đến mức để nó sụp đổ hoàn toàn.
Phát hiện này khiến Vương Đằng hoàn toàn tử bỏ cắn nuốt năng lượng căn nguyên sinh mệnh của tinh cầu này, hắn đoán tinh cầu Hắc Ám này có tác dụng cực kỳ quan trọng đối với thứ trong không trung của tinh cầu, cho nên ý chí trong không trung kia sẽ không để nó sụp đổ hoàn toàn.
"A? !" Vương Đằng đột nhiên phát giác được cái gì đó, trong miệng không khỏi truyền ra một tiếng kêu nhẹ.
"Làm sao vậy?" Icedis hỏi.
"Ngươi có phát hiện không, tinh cầu này hình như từ đầu đến cuối vẫn luôn chuyển động quanh gương mặt to lớn kia?" Vương Đằng do dự nói.
Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn luôn cảm thấy gương mặt to lớn kia vẫn luôn thẳng với tinh cầu này, đến mức từ đầu đến cưới hắn đều có thể nhìn thấy chính diện to lớn.
Con mắt của nó một mực nhìn chăm chú lên Vương Đằng.
Loại cảm giác bị nhìn chằm chằm này khiến toàn thân Vương Đằng không được tự nhiên.
Icedis hơi sững sờ, lập tức nhìn về phía không trung, nàng cũng có thể trông thấy gương mặt to lớn kia, giờ phút này trải qua sự nhắc nhở của Vương Đằng, sắc mặt của nó lập tức nghiêm túc.
Ầm! Ầm! Ầm!...
Nhưng vào lúc này, trong hư không truyền đến tiếng oanh minh, đinh tai nhức óc, để Vương Đằng cùng băng Đế Ti đều là không khỏi giật mình.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Vương Đằng hơi kinh hãi, nhìn lại nơi phát ra tiếng nổ rền vang, lập tức không khỏi trừng to mắt.
Chỉ thấy tinh cầu hệ Lôi và tinh cầu Quang Minh trước đó hắn từng dừng chân, lúc này thế mà lại phá không mà đến, mặc dù có khoảng cách cực kỳ xa, nhưng Vương Đằng đã có thể nhìn thấy chúng.
Điều này không thể nghi ngờ có lợi ích vô cùng vô cùng không thể tưởng tượng nổi.
Mấy tinh cầu này thế mà lại tự động phi nhanh đến từ trong không trung, ý chí trong không trung kia cuối cùng muốn làm gì?
"Cái này!”