"Văn Ngưng Phù! Gia Đăng!" Mặt Nguyệt Kỳ Xảo như sương lạnh, một đôi mắt lạnh như băng nhìn bọn họ chằm chằm, nói: "Hội trưởng Vương Đằng của hội Tinh Thần chẳng qua còn chưa tìm được, các ngươi lại rủa hắn đã chết, thế nào các ngươi sợ nhìn thấy hắn sao?"
"Ha ha ha......" Vi Đức cười ha ha, tiếng cười trực tiếp che lấp cả đám người hội Thanh Viêm, nói: "Một đám người nhát gan, bình thường không dám hé răng, cũng chỉ có thể ở sau lưng nói mấy lời tiểu nhân, thế mà các ngươi còn là thiên tài của học viện tinh không, thật sự là mất mặt."
"Tên mập chết tiệt, ngươi nói cái gì!" Gia Đăng nhất thời giận trừng mắt, quát to.
"Nói các ngươi là tiểu nhân, thượng bất chính hạ tắc loạn, giống với hội trưởng Phong Thanh Viêm các ngươi, nếu đại ca ta ở đây, các ngươi dám nói không?" Vi Đức nói.
"Làm càn!"
"Ngươi nói cái gì?"
"Tên mập muốn chết!"
Từng tiếng thanh gầm lên nhất thời vang lên trong đám người hội Thanh Viêm, cho dù nói như thế nào, Phong Thanh Viêm ở trong hội Thanh Viêm cũng có uy vọng cực cao, hiện giờ bị người ta chỉ mũi mắng ngay trước mặt, làm sao bọn họ có thể nhịn?
Nếu tiếp tục nhịn, chẳng phải hội Thanh Viêm trở thành trò cười.
"Thế nào, các ngươi muốn đánh nhau à." Vi Đức không chút sợ hãi, ưỡn ngực nói: "Các ngươi lên thử xem, xem thử giáo viên của học viện có quản các ngươi hay không."
"Đm! Tên mập này đủ vô sỉ!"
Bốn phía không ít người đều buồn cười, loại chuyện này nào có tìm giáo viên, hơn nữa rõ ràng là lời nói rất sợ hãi, không ngờ nói ra một loại cảm giác cực kỳ kiên cường, cũng là loại tài năng.
Mặt đám người hội Thanh Viêm đều tái rồi, nhìn về phía giáo viên học viện phía xa, cũng không chút hoài nghi, nếu bọn họ dám ra tay, những giáo viên đó tuyệt đối sẽ không chiều bọn họ, một giáo huấn khắc sâu không tránh khỏi.
Hiện giờ dù sao cũng sắp đại chiến, há có thể tha thứ cho những học viên bọn họ gây chuyện nội bộ.
"Tên mập chết tiệt, xem như ngươi lợi hại!" Một võ giả thiên tài hội Thanh Viêm cấp Vực Chủ hung hăng trừng mắt nhìn Vi Đức một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tới ba đại cương vực, hy vọng ngươi còn có thể mạnh miệng."
"Nè, Bàn gia ta mạnh miệng như vậy đó, ngươi nhìn không quen thì cắn ta đi." Vi Đức đê tiện nói, đã học được ba phần tinh túy của Vương Đằng.
"Đm!"
Đám người hội Thanh Viêm tức giận giận sôi lên, nhưng lại không thể làm gì, buồn bực muốn hộc máu.
Hội Tinh Thần này con mẹ nó mới là thượng bất chính hạ tắc loạn, Vương Đằng kia là như thế, tên mập chết tiệt này cũng tiện như vậy, làm cho người ta không nhịn được muốn đánh hắn.
"Được rồi!"
Lúc này, một tiếng quát lạnh ở sau lưng vang lên.
Đám người hội Thanh Viêm quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người tới, lần lượt tránh ra một lối đi.
Chỉ thấy một bóng dáng một cô gái dáng người duyên dáng đi ra từ sau lưng đám người, không phải phó hội trưởng Nguyễn Bán Liên của hội Thanh Viêm thì là ai.
Tuy rằng người phụ nữ này chỉ là cấp Vực Chủ đỉnh phong, nhưng có thể trở thành phó hội trưởng hội Thanh Viêm, trừ có một chân với Phong Thanh Viêm ra, ở phương diện quản lý cũng rất có tài.
Bởi vậy hội Thanh Viêm phàm là chuyện lớn, nàng đều sẽ xuất hiện.
Nhất là lúc Phong Thanh Viêm không ở đây.
"Phó hội trưởng!"
Đám người hội Thanh Viêm cung kính kêu lên, ngay cả một vài võ giả thiên tài là cấp Vực Chủ đỉnh phong cũng cực kỳ khách sáo đối với nàng.
Nguyễn Bán Liên gật đầu, rồi sau đó nhìn về phía đám người hội Tinh Thần, ánh mắt dừng trên khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Kỳ Xảo, trong mắt hiện lên một tia ghen ghét khiến người khác không dễ dàng phát hiện, lạnh lùng cười nói: "Vương Đằng có chết hay không, bọn ta không biết, nhưng mà các ngươi mạnh miệng cũng vô dụng, nếu hắn còn sống, sớm nên xuất hiện rồi, chứ không phải lâu như vậy cũng không có chút tin tức."
Lời này của nàng thiếu điều chưa nói Vương Đằng đã chết.
Thật ra rất nhiều người đều cảm thấy Vương Đằng đã chết, cũng không chỉ là đám hội Thanh Viêm, nếu không bọn họ cũng sẽ không lấy chuyện này để nói.
"Buồn cười!" Nguyệt Kỳ Xảo lại không ăn chay, trực tiếp cười khẩy oán hận trở lại: "Võ giả tu hành, một khi gặp kỳ ngộ, ngắn thì mấy năm, lâu thì hơn mười năm thậm chí mấy trăm năm, lúc này mới thời gian bao lâu, ngươi đã dám nói hội trưởng bọn ta đã chết, ta nên nói ngươi không có kiến thức tốt hơn? Hay là nên nói ngươi không có kiến thức tốt hơn?"
"......" Nguyễn Bán Liên đã sớm chứng kiến miệng lưỡi của Nguyệt Kỳ Xảo, chỉ là không ngờ hiện giờ tình huống như vậy, nàng vẫn có thể phản bác sắc bén như thế, nhất thời sắc mặt tối sầm, khóe mắt hung hăng run rẩy một chút.
Hơn nữa nàng đường đường phó hội trưởng hội Thanh Viêm, lại bị một tiểu nha đầu nhỏ hơn mình rất nhiều ở trước mặt nhiều người như vậy nói không có kiến thức, quả nhiên là vả mặt.
Thiên tài vây xem xung quanh nhất thời sắc mặt cổ quái, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Bán Liên không khỏi hiện ra một tia trêu tức.
Rất nhiều người chướng mắt con người như Nguyễn Bán Liên, cảm thấy nàng hoàn toàn là dựa vào sắc đẹp mới lên làm phó hội trưởng hội Thanh Viêm, đối với thiên tài học viện tinh không mà nói, mọi thứ đều phải dựa vào thực lực mà nói chuyện, năng lực quản lý của Nguyễn Bán Liên này có lẽ không tồi, nhưng thực lực của nàng lại khiến người ta không dám khen tặng, nếu không phải Phong Thanh Viêm không dễ chọc, Nguyễn Bán Liên này không đáng kể chút nào.
"Nếu các ngươi còn chưa hết hy vọng, đều cảm thấy hắn còn sống, vậy ta chờ xem." Trong lòng Nguyễn Bán Liên hung hăng hít một hơi thật sâu, bề ngoài vẫn một dáng vẻ cực kỳ bình tĩnh, thản nhiên nói: "Hy vọng cuối cùng các ngươi đừng thất vọng."
"Làm sao ngươi biết người thất vọng sẽ không phải là ngươi chứ, chờ hội trưởng bọn ta trở về, ta sẽ nói cho hắn nghe lời nói của ngươi không sót một lời nào, hy vọng đến lúc đó ngươi đừng trốn đi không dám gặp hắn." Nguyệt Kỳ Xảo ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, cười ha hả nói.
"......" Cơ thịt trên mặt Nguyễn Bán Liên hung hăng run rẩy, tựa hồ nhớ tới trải nghiệm gì rất khó chịu.