"Học trưởng Nhung Diêu, nghe nói bên phía loài Hắc Ám cũng điều động thiên tài, tin tức này chính xác không?" Một giọng nói vang lên trong đám người, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Mọi người lập tức nhìn về phía một người trong đám đông, trong mắt mang theo một tia khẩn trương và nghiên cứu.
"Tin tức này là truyền ra từ trong ba đại cương vực, có lẽ không sai." Một thanh niên mang chiến giáp màu xanh đậm hơi vuốt cằm, trên khuôn mặt có chút tuấn mỹ mang theo một ý cười nhàn nhạt như gió xuân, an ủi nói: "Mọi người cũng không cần quá mức lo lắng, chúng ta chính là học viên của bảy đại học viện tinh không, người đang ngồi người nào không phải là thiên tài trong thiên tài, cho dù gặp phải thiên tài loài Hắc Ám, cũng không phải không có sức lực chiến đấu, có gì đáng sợ."
"Đúng vậy, chúng ta là học viên của học viện tinh không, sao lại sợ những loài Hắc Ám đó."
"Thiên tài thì thế nào, ai không phải là thiên tài."
"Không chỉ như thế, chúng ta còn có những học trưởng của hội Bích Đằng ở đây, các vị học trưởng là thiên tài cấp Vực Chủ, trong học viện tinh không thứ hai đều là tồn tại đứng đầu, những thiên tài loài Hắc Ám đó không đến còn đỡ, nếu đến đây, tất nhiên phải khiến cho chúng nó có đến mà không có về."
"Ha ha ha.... Đúng vậy, chúng ta đều đã chứng kiến thực lực của các vị học trưởng, nhất định có thể đánh chết những thiên tài loài Hắc Ám đó, nâng cao uy danh của thiên tài học viện tinh không ta."
....
Tâm trạng của một đám võ giả trẻ tuổi nhất thời bị kích động, không bi quan giống như trước đó, tất cả đều chiến ý sôi trào, hận không thể lập tức xuất hiện mấy thiên tài loài Hắc Ám, cho bọn họ giết một trận.
Đương nhiên, cũng có người sắc mặt vẫn ngưng trọng, cũng không có lạc quan như vậy.
Sự lớn mạnh và quỷ dị của loài Hắc Ám đã xâm nhập lòng người, nếu khinh thường chúng nó, rất dễ dàng lật thuyền trong mương.
Ánh mắt Nhung Diêu lộ ra một tia tự đắc, mấy thiên tài này đều chọn lựa ra từ trong các thế lực lớn, tiềm lực rất bất phàm, nhưng hiện giờ ở trước mặt hắn, đều tràn ngập kính nể đối với hắn, điều này làm cho trong lòng hắn rất thoải mái.
Ánh mắt hắn đảo qua trong đám người, rất vừa lòng biểu hiện của mọi người, nhưng đột nhiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp cả người tuyết trắng, hoàn toàn không khớp với người khác cách đó không xa.
Nàng mặc váy dài màu trắng như tuyết, có một mái tóc dài màu trắng như tuyết, một đôi chân ngọc trong suốt, lơ lửng cách mặt đất, cả người tản ra khí tức lạnh như băng.
Ánh mắt của rất nhiều người đàn ông nhìn về phía nàng, đều sẽ lộ ra một tia kinh diễm và si mê, nhưng cũng không dám tới gần nàng.
Mà ánh mắt của một vài cô gái nhìn về phía nàng, thường thường sẽ không nhịn được lộ ra một tia ghen tị.
Có thể trở thành thiên tài của học viện tinh không, thiên phú đều rất lớn mạnh, trên dung mạo bình thường cũng sẽ không kém.
Nhưng mà so sánh với cô gái cả người trắng như tuyết này, phần lớn mỹ nữ đều sẽ tự biết xấu hổ.
Nàng giống như một đóa tuyết liên trắng noãn trên núi tuyết, xinh đẹp thánh khiết, sạch sẽ mà trong sáng, trong suốt như ngọc, làm cho người ta không dám khinh nhờn.
Khí chất như thế, càng không ai có thể sánh bằng.
Ánh mắt Nhung Diêu chợt lóe, mở miệng cười khẽ hỏi: "Học muội Thiên Tuyết, ngươi còn đang lo lắng cái gì sao?"
"Không có gì." Một đôi song đồng màu trắng như tuyết của Lãnh Thiên Tuyết nhìn phía đối phương, lãnh đạm nói.
"Lãnh Thiên Tuyết, vì sao ngươi luôn lạnh như băng thế, học trưởng Nhung Diêu cũng là có ý tốt, ngươi như vậy thật sự làm cho người ta không thể gần gũi, tất cả mọi người là học viên của học viện tinh không thứ hai, nên đồng tâm hiệp lực mới phải." Một người đàn ông có chút không vui nói.
Người đàn ông này rõ ràng quan hệ sâu với Nhung Diêu, lời nói mới vừa rồi của Nhung Diêu, hắn cũng là người đầu tiên phụ họa, rất phối hợp.
"Tiền Liên, không được vô lễ với học muội Thiên Tuyết, ngươi nhất định hiểu lầm nàng, tính cách của nàng như thế, cũng không phải cố ý xa cách với mọi người, mọi người không cần để ý." Nhung Diêu trách cứ nhìn người đàn ông kia một cái, nói.
"...." Miệng Tiền Liên động hai cái, dường như có chút không phục.
"Mau xin lỗi học muội Thiên Tuyết, tất cả mọi người là người một nhà, nên hiểu biết lẫn nhau." Nhung Diêu nói.
"Được rồi." Tiền Liên ở dưới ánh mắt của đối phương, cuối cùng vẫn gật đầu nói.
"Không cần." Lãnh Thiên Tuyết nhàn nhạt, không ra bất kì dáng vẻ tức giận nào.
"Học muội Thiên Tuyết, ngươi đừng tức giận, tính tình của Tiền Liên hắn khá thẳng, không phải cố ý làm khó dễ ngươi." Nhung Diêu giải thích nói.
"Không liên quan đến ta." Lãnh Thiên Tuyết nói.
"...." Khóe mắt Nhung Diêu không thể kiềm chế run rẩy một chút.
Dáng vẻ không hứng thú với cái gì của đối phương, làm cho hắn cực kỳ vô lực, cảm giác không thể nào xuống tay.
"Lãnh Thiên Tuyết, ngươi hơi quá đáng, học trưởng Nhung Diêu ôn tồn nói với ngươi, ngươi lại...." Tiền Liên quát to.
"Được rồi!" Nhung Diêu khoát tay, nói: "Tất cả mọi người tản đi, không có chuyện gì lớn.”
Cũng trực tiếp chuyển đề tài:
"Chú ý quan sát kỹ tình huống bên ngoài, một khi phát hiện dị thường, lập tức thông báo."
"Vâng!"
Mọi người thấy hắn bỏ qua chuyện này, liền biết không có chuyện gì để hóng, đều đáp.
"Học muội Thiên Tuyết đừng quá mức lo lắng, nếu gặp phải nguy hiểm, ta sẽ phá lệ chiếu cố học muội, dù sao học muội là thiên tài mà hội trưởng tự mình mời chào." Nhung Diêu thấy mọi người tản đi, lại quay đầu nhìn Lãnh Thiên Tuyết một cái, đột nhiên truyền âm nói.
Nói xong, hắn chỉ nhìn chằm chằm biểu cảm của Lãnh Thiên Tuyết, tựa hồ muốn nhìn ra chút gì.
Đáng tiếc Lãnh Thiên Tuyết vẫn là dáng vẻ lạnh như băng đó, biểu cảm không chút biến hóa, thậm chí ngay cả đáp lại cũng không đáp lại hắn.
Trên mặt Nhung Diêu hiện ra một tia thất vọng, nhưng vẫn không nói thêm gì nữa, chỉ là khi hắn quay đầu, trong mắt cũng không dấu vết lộ ra một tia âm trầm.
Lãnh Thiên Tuyết nhìn thoáng qua bóng dáng của hắn, ánh mắt lại nhìn phía trong hư không bên ngoài.
Ầm ầm!
Nhưng vào lúc này, một trận nổ đột nhiên vang lên, phi thuyền kịch liệt chấn động.