Một võ giả cấp Vực Chủ sơ giai lại đánh khó phân khó giải với cấp Ma Hoàng thượng vị sơ giai. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, nói ra ai tin?
Khủng bố như vậy!
Giờ phút này thậm chí mọi người không khỏi hoài nghi rốt cuộc mình có phải thiên tài hay không?
So sánh với yêu nghiệt như Vương Đằng, bọn họ thật sự không khác gì võ giả tầm thường, căn bản không xứng với hai chữ thiên tài.
Đúng, bọn họ không xứng!
Vương Đằng không biết tất cả những gì hắn thể hiện khiến đám thiên tài của học viện Tinh Không trực tiếp hoài nghi cuộc sống.
Vào giờ phút này, hắn đánh rất sảng khoái, có cảm giác vui sướng tràn trề.
Trước kia, hắn thi triển đủ loại thủ đoạn mới có thể đối đầu với cấp Ma Hoàng thượng vị. Nhưng bây giờ, hắn hoàn toàn không có loại cảm giác đó khi giao chiến với tên Hắc Ám cấp Ma Hoàng thượng vị này.
Hơn nữa, đây cũng không phải là một tên cấp Ma Hoàng thượng vị bình thường, mà là thiên tài tộc Ma Nham, thực lực tuyệt đối mạnh hơn rất nhiều so với cấp Ma Hoàng thượng vị bình thường.
Nếu không, với thực lực của những thiên tài học viện Tinh Không kia, bọn họ chưa chắc có thể đối đầu với cấp Ma Hoàng thượng vị, cũng không đến nỗi thảm bại như vậy trước cấp Ma Hoàng trung vị.
Thực lực của thiên tài, từ xưa đến nay không thể phán đoán bằng lẽ thường.
Rắc rắc! Rắc rắc!
Hai bên không biết đã giao chiến bao nhiêu hồi, mấy tiếng vỡ vụn bỗng nhiên vang lên, có vẻ đặc biệt đột ngột.
Đôi mắt của Ma Nham Phong bỗng nhiên co rút. Hắn hơi khó tin nhìn vào chiến chùy của mình.
Bùm!
Nó chưa kịp suy nghĩ gì thêm, một trong hai thanh chiến chùy đã ầm ầm nứt ra và phát nổ.
“Làm sao có thể!” Ma Nham Phong cảm thấy hoảng sợ.
Mặc dù thanh chiến chùy này của nó không phải là binh khí cấp Thánh, nhưng cũng là chiến binh thất phẩm cấp Tông Sư do thợ rèn cấp Tông Sư rèn ra, tương đương với chiến binh cấp Ma Hoàng thượng vị, chất liệu lại không tầm thường, hết sức cứng rắn, thế mà hôm nay lại bị bị người đấm cho nổ tung, trong lòng nó làm sao có thể bình tĩnh được.
Cường độ của thân xác đối phương đổi mới nhận thức của nó hết lần này đến lần khác.
Trước kia nó lại còn cảm thấy lực lượng của võ giả nhân tộc này có mạnh hơn nữa thì cũng không thể đối đầu với cấp Ma Hoàng thượng vị như nó.
Hôm nay quả thật chính là vả mặt.
Mặt bị đánh đau đớn!
Bang bang vang lên!
Tên Vương Đằng này chẳng những có thể đối đầu với cấp Ma Hoàng thượng vị như nó, lại dùng một đôi nhục quyền nổ tung chiến binh thất phẩm cấp Tông Sư. Ngay cả nó cũng không thể không thừa nhận loại lực lượng này quả thực hơi khủng bố.
Rốt cuộc hắn tu luyện thế nào?
Lúc này, những thiên tài học viện Tinh Không cũng chặc lưỡi hít hà không thôi, thậm chí có người không khỏi dụi mắt, hoài nghi có phải mình bị hoa mắt hay không.
Đây là thật sao?
Một tay đánh vỡ chiến binh cấp Ma Hoàng thượng vị?
Điều này chẳng phải có nghĩa là thân xác của Vương Đằng có thể so sánh với chiến binh cấp Ma Hoàng thượng vị sao?
Hí…
Nghĩ đến đây, mọi người không nhịn được hít một hơi khí lạnh, trong lòng vô cùng chấn động.
Biến thái!
Ngay cả trong bảy học viện Tinh Không cũng tìm không ra mấy kẻ biến thái như hắn đúng không?
Đã sớm nghe nói tên Vương Đằng này chẳng những nghề phụ có thành tựu biến thái, ngay cả thực lực võ đạo cũng hết sức mạnh mẽ. Trước kia bọn họ chưa từng thấy, vốn còn thấy khó tin, nhưng bây giờ bọn hon tin.
Đây là sự thực biến thái.
"Lại đến!"
Vương Đằng có chút hưng phấn. Hắn bóp cổ tay, cảm thấy rất sảng khoái.
Thế mà hắn có thể đánh nổ binh khí.
Xem ra thể xác của hắn thật sự đã cường đại đến tình trạng cực kì khủng bố.
Đương nhiên, lúc đánh nổ binh khí kia, hắn vẫn dùng một ít kỹ xảo.
Thân là một Luyện tạo sư cấp Thánh, sao hắn có thể không nhìn ra điểm sai sót trên chiến binh kia?
Đã nhìn ra được điểm sai sót, vậy tự nhiên là hắn có thể cắt vào và xuyên qua bề mặt một cách rất dễ dàng, dùng lực lượng nhỏ nhất, đạt được hiệu quả lớn nhất.
Tuy nhiên, hắn đơn thuần dùng thân xác giao chiến cùng tên Hắc Ám tộc Ma Nham cấp Ma Hoàng thượng vị, nguyên nhân chủ yếu vẫn là để kiểm tra xem rốt cuộc thân xác của mình có thể đạt tới trình độ nào.
Nếu là võ giả bình thường, e là không khảo thí ra độ sâu cạn của hắn.
Mà tên Hắc Ám tộc Ma Nham này, thân thể cường hãn, cho dù trong loài Hắc Ám, cũng coi là người nổi bật, rất thích hợp làm vật khảo thí của hắn.
Nếu Ma Nham Phong biết suy nghĩ của Vương Đằng, giờ phút này có lẽ nó sẽ nổ tung ngay tại chỗ.
Tuy nhiên nghe được hai chữ "Lại đến" hứng thú bừng bừng của Vương Đằng, tâm trạng của nó cũng không quá tốt đẹp.
MMP nó cảm thấy mình giống như đụng phải người điên.
"Chết!"
Ma Nham Phong tức giận, hai tay cầm thanh chiến chùy cuối cùng. Nó cũng không dám lại cứng đối cứng với Vương Đằng, sợ thanh chiến chùy cuối cùng này cũng bị đánh nổ, nó trực tiếp bộc phát lĩnh vực chi lực của bản thân.
Bùm!
Một cỗ khí tức màu vàng sẫm khuếch tán từ trên người nó, hội tụ thành cảnh tượng kỳ dị trên đỉnh đầu.
Đó là một thế giới màu vàng sẫm, mặt đất màu vàng sẫm, bầu trời màu vàng sẫm, khắp nơi đều là quái thạch.
Cũng chỉ có quái thạch.
Đây chính là một lĩnh vực hình thành từ sự ngưng tụ của quái thạch màu vàng sẫm.
Khí tức đen tối tà ác, nồng đậm đông lại và tràn ngập trong trận vực, khiến cho hư không đều khó chịu nổi, xung quanh trận vực bắt đầu sụp đổ.
Từng vết nứt không gian xuất hiện, lan tràn ra bốn phía.
Ầm ầm!
Đột nhiên, trong trận vực kia bỗng nhiên truyền ra từng tiếng nổ ầm, vô số nham thạch màu vàng sẫm dâng lên, tụ lại trên bầu trời, hóa thành từng viên thiên thạch khổng lồ.
"Liệu ngươi có thể ngăn cản lĩnh vực Dung Cảnh ngũ giai này của ta không?"
Hàn ý trong mắt Ma Nham Phong càng ngày càng nồng đậm, một phát chùy đập xuống vang ầm ầm, theo đó, những viên thiên thạch kia hóa thành từng viên sao băng, dày đặc rậm rạp lao vào, khủng bố đến cực điểm.
"Lĩnh vực Dung Cảnh ngũ giai, ha~" Vương Đằng cười khẩy.