Vương Đằng cũng không biết đám người đang suy nghĩ gì, cũng không biết dưới đáy lòng bọn họ đang oán thầm hắn như thế nào, giờ phút này hắn tiếp nhận không gian giới chỉ kia, xem xét phát hiện thế mà lại là vật vô chủ.
Niệm lực tinh thần của hắn lập tức đi đến tìm tòi, liền nhìn thấy lượng lớn linh dược.
"Thế nào?" Văn Hà không nhịn được hỏi.
Vương Đằng thất vọng lắc đầu, nói: "Trong này cũng không có linh dược có khả năng bổ sung căn nguyên sinh mệnh."
"Phải làm sao mới được đây?" Sắc mặt Văn Hà hơi thay đổi, nói.
. . .
"Trước tiên không vội." Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, nói: "Về trên phi thuyền trước đã, các ngươi nói cho ta biết một ít tình hình gần đây."
Văn Hà nghe hắn nói như vậy, cũng không còn xoắn xuýt, hắn cũng biết linh dược có thể bổ sung căn nguyên sinh mệnh không có dễ tìm như vậy.
Trong không gian giới chỉ Nhung Diêu nắm giữ này không có, đúng là chuyện bình thường, dù sao những linh dược này đều là vì giải quyết thương thế do lực lượng Hắc Ám tạo thành, cũng không phải là chuẩn bị riêng cho trị liệu căn nguyên sinh mệnh.
Vừa nãy chẳng qua chỉ là ôm lấy một chút hi vọng mà thôi, bây giờ đã không tìm được, cũng chỉ có thể chờ sau khi đến hành tinh Chúc Long, lại nghĩ biện pháp khác.
Vương Đằng không nói nhảm, lúc này lấy ra phi thuyền Hỏa Hà, ôm Lãnh Thiên Tuyết lên bằng một cái ôm công chưa, trực tiếp bay vào trong phi thuyền.
"Phi thuyền Cấp Giới Chủ phi thuyền!" Văn Hà và đám thiên tài của học viện tinh không không khỏi vô cùng kinh ngạc.
Không nghĩ đến Vương Đằng thế mà cũng có được một chiếc phi thuyền cấp Giới Chủ, Nhung Diêu kia là bởi vì có thân phận Nhung thị nhất tộc, giàu nứt đố đổ vách, mới có thể có được một chiếc phi thuyền cấp Giới Chủ, bình thường có thể nói là luôn mang bên người, kết quả là Vương Đằng này thế mà cũng có một chiếc, thật khiến cho người ta bất ngờ.
Chẳng qua bọn họ lập tức nghĩ đến thân phận của Vương Đằng, Thánh giả của bảy đạo, hẳn là cũng rất có tiền nhỉ?
Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người lập tức liền nảy lên một ý niệm trong đầu ---- -- -- nhất định phải tạo quan hệ tốt với hắn!
Khó khăn lắm mới có cơ hội này, không sớm kết thành mối duyên lành, về sau sợ là không còn cơ hội như vậy nữa.
vận may của bọn họ cũng tốt, trong lúc nguy nan gặp được Vương Đằng, nếu không thì hôm nay ngay cả mạng cũng không giữ được.
Đám người ôm ý nghĩ này, nhao nhao tiến vào trong phi thuyền Hỏa Hà, hiếu kỳ đánh giá bốn phía, nhìn thấy bên trong món đồ xa hoa và cao quý kia, lập tức càng thêm ao ước.
Bất kỳ một võ giả nào, cũng đều hi vọng có thể có được một chiếc phi thuyền cấp Giới Chủ thuộc về riêng mình, đáng tiếc bọn họ cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
Khoảng cách bọn họ tiến vào cấp Giới Chủ, vẫn còn sớm đây, chứ đừng nói là có được một chiếc phi thuyền cấp Giới Chủ.
Về phần phi thuyền cấp Bất Hủ, bọn hắn càng là ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cho dù là thiên tài của học viện tinh không, cũng không dám nói mình nhất định có thể tiến vào cấp Bất Hủ, ngược lại là cấp Giới Chủ, đại đa số người cũng đều có hi vọng.
Nhung Diêu nhìn thấy Vương Đằng lấy ra phi thuyền cấp Giới Chủ, trong mắt cũng hiện lên một vẻ kinh ngạc, trong lòng lập tức càng kiêng kị Vương Đằng hơn.
Thân phận của người này thật sự chỉ cao chứ không thấp hơn so với hắn, không thể đắc tội.
"Vương Đằng, chiếc chuyền thuyền đằng sau kia của tộc Ma Nham phải làm sao bây giờ?" Sau khi Văn Hà tiến vào, đột nhiên nhớ lại gì đó, hỏi.
"Yên tâm, chiếc chiến thuyền kia là chiến lợi phẩm của ta, ta tự nhiên sẽ không bỏ mặc." Vương Đằng thần bí cười nói.
Có tồn tại sinh mệnh trí tuệ Viên Cổn Cổn, loại việc điều khiển phi thuyền này, căn bản không cần hắn nhọc lòng.
Văn Hà thấy thế, tự nhiên cũng không hỏi thêm gì nữa.
"Linh dược của các ngươi cần vận chuyển đến đâu?" Vương Đằng hỏi.
"Hành tinh Chúc Long." Văn Hà.
"Được rồi, xuất phát tiến về hành tinh Chúc Long." Lúc này Vương Đằng hạ lệnh.
Phi thuyền Hỏa Hà lập tức hóa thành một lưu quang màu đỏ sậm giữa không trung, biến mất ngay tại chỗ.
Mà chiếc chiến thuyền của tộc Ma Nham kia thế mà cũng bắt đầu chuyển động, hóa thành lưu quang theo sát phía sau, đồng thời có một làn sương mù màu đen tràn ra, bọc nó lại, khiến cả chiếc chiến thuyền chìm vào giữa không trung, đảo mắt liền biến mất không thấy gì nữa.
"Đây!" Sau khi đám người Văn Hà nhìn thấy tình hình thông qua toàn bộ mô phỏng của phi thuyền, không khỏi kinh ngạc không thôi.
Chiếc chiến thuyền của tộc Ma Nham kia thế mà lại biến mất, mới xảy ra chuyện gì vậy?
Đám người nghĩ mãi mà không ra, nhao nhao nhìn về phía Vương Đằng, trên trán hiện ra một chuỗi dấu chấm hỏi màu đen.
Vương Đằng mỉm cười, vẫn chưa giải thích gì.
Điều này khiến trong lòng đám người càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, nhiều lần muốn mở miệng hỏi thăm, nhưng nhìn đến dáng vẻ đó của Vương Đằng, liền biết hắn sẽ không nói, chỉ có thể kiềm chế sự hiếu kỳ trong lòng.
Nhung Diêu cảm thấy mình hoàn toàn không nhìn thấu kẻ trước mắt này, trước đó lúc nhìn thấy hắn đánh giết loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng thượng vị, hắn đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng bởi vì thân phận Nhung thị nhất tộc, khiến trong lòng hắn có chỗ ỷ lại, nhưng hôm nay trong lúc tiếp xúc, hắn đã bất tri bất giác thu hồi kiêu ngạo trong lòng, không còn dám có nửa điểm làm càn.
"Tất cả ngồi xuống đi." Vương Đằng vung tay lên, bốn phía lập tức xuất hiện ghế sô pha bằng da, còn có thêm các loại thức ăn và rượu ngon xuất hiện, sau đó hắn trực tiếp ngồi xuống, làm ra tư thế mời, đánh vỡ sự im lặng của đám người, nói với Văn Hà: "Nói một chút tình hình trong tam đại cương vực cho ta nghe đi."
"Được!" Văn Hà lấy lại tinh thần, ngồi xuống một bên, lập tức kể rõ mọi chuyện cho hắn nghe.
Trên phi thuyền Hỏa Hà.
Trong một căn phòng xa hoa, Vương Đằng lẳng lặng đứng trước một chiếc giường, ngắm nhìn cô gái trên giường.